Tô Yên đưa người phụ nữ đến bệnh viện gần đó, vì để an toàn nên cô đã đưa cô ta làm kiểm tra điện tâm đồ, siêu âm B, xét nghiệm máu cùng đủ các thể loại kiểm tra xét nghiệm khác.
Tô Yên luôn túc trực bên cạnh cô ta. Sau một loạt kiểm tra, cô lại cùng người phụ nữ đó chờ báo cáo kết quả xét nghiệm.
“Bụng cô còn đau không?” Tô Yên rót một ly nước ấm cho người phụ nữ nọ.
Người phụ nữ lắc đầu cười: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện.”
“Đây là điều nên làm mà, thật ngại quá.” Tô Yên cảm thấy cực kỳ có lỗi: “Có cần tôi gọi điện thoại cho chồng cô không? Cô cứ một thân một mình thế này dễ khiến người khác lo lắng lắm.”
Ánh mắt người phụ nữ nọ ảm đạm, cô ta cúi đầu nói: “Tôi và chồng đã ly hôn rồi, anh ta ngoại tình, người cha duy nhất của tôi năm ngoái cũng đã chết vì bạo bệnh, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi mà thôi.”
Giọng điệu của người phụ nữ đầy vẻ bi thương.
“Xin lỗi.” Tô Yên không ngờ mình lại chọc vào chỗ đau của người khác: “À phải rồi, tên tôi là Tô Yên.”
“Tên tôi là Hứa Nguyên.”
Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, Tô Yên biết được Hứa Nguyên không phải là người nơi đây, cô ta là người từ phương xa được gả tới đây. Sau khi mang thai, cô ta phát hiện chồng mình có bồ nhí bên ngoài, vậy nên cô ta đã lựa chọn ly hôn. Để có thể ly hôn thuận lợi, cô ta đã ra đi tay trắng, không đòi hỏi bất cứ tài sản gì từ nhà chồng.
Hứa Nguyên hiện đang làm việc trong một cửa hàng hoa, nhân khi còn chưa sinh con, cô ta phải tiết kiệm tiền.
Nghe xong câu chuyện của Hứa Nguyên, Tô Yên có đôi phần thương cảm, làm mẹ đơn thân chẳng phải chuyện dễ dàng gì cho cam, cô ta còn quyết định ly hôn ngay lúc đang mang thai, để làm được như vậy thực sự cần lòng quyết đoán và rất nhiều dũng khí.
Sau khi làm phiếu kết quả xét nghiệm, bác sĩ nói không có vấn đề gì, sau này cẩn thận chút, nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý chế độ dinh dưỡng.
Tô Yên hỏi: “Cô sống ở đâu, để tôi đưa cô về.”
“Thôi, cô làm vậy tôi ngại lắm.” Hứa Nguyên từ chối: “Tôi tự bắt taxi về được rồi, không cần phiền phức như vậy.”
“Dù sao thì tôi cũng lái xe đến, đưa cô về cũng nhanh không ấy mà, đừng khách sáo.”
“Vậy…được rồi, tôi sống trong khu chung cư Hoa Mãn Đình.”
Nghe đến địa chỉ này, Tô Yên sửng sốt một hồi. Trước kia cô cũng sống ở khu chung cư Hoa Mãn Đình.
“Tôi khá quen đường khu đó, tại ngày trước tôi cũng từng sống ở đó mà, gần lắm. Lên xe đi, tôi đưa cô về.”
“Thật hả? Vậy hai ta có duyên thật đấy.” Hứa Nguyên cười nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Hứa Nguyên là một người phụ nữ rất dịu dàng, Tô Yên cảm thấy hai người họ khá hợp nhau.
Dọc đường đi, hai người họ chủ yếu trò chuyện về vấn đề con cái.
Hứa Nguyên hỏi: “Tô Yên, cô kết hôn rồi nhỉ?”
“Ừ, đẻ được bốn đứa luôn rồi.” Tô Yên vừa lái xe, vừa cười nói: “Bốn đứa con trai.”
“Cô có phúc thật đấy.” Hứa Nguyên sờ bụng mình, nói: “Tôi vẫn chưa biết trong đây là con trai hay con gái.”
“Trai gái đều tốt mà.”
“Ừ, đều tốt như nhau.” Hứa Nguyên hỏi: “Tô Yên, cô có định sinh thêm một đứa con gái không?”
“Chồng tôi cũng muốn có thêm một đứa con gái lắm.” Tô Yên nhắc đến Lục Cận Phong, trên mặt không khỏi nở nụ cười hạnh phúc: “Cơ mà chuyện này còn phải tùy duyên, sinh con trai hay con gái không phải chuyện chúng ta quyết định được.”
Ánh mắt Hứa Nguyên xẹt qua một tia khác thường, nụ cười vẫn giữ trên môi: “Nghe giọng điệu của cô là biết chắc chồng cô yêu cô nhiều lắm.”
“Đương nhiên rồi. “
Tô Yên rất có tự tin trong chuyện này: “Nếu trên đời này còn có chuyện gì có thể khiến người ta tin tưởng tuyệt đối, vậy chuyện đó chắc chắn là anh ấy yêu tôi rất nhiều.”
“Cô tin tưởng chồng mình đến vậy sao?” Hứa Nguyên ghen tị nói: “Tình cảm hai người tốt thật đấy.”
“Tin tưởng là nền tảng của hôn nhân mà.”
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến cổng khu chung cư Hoa Mãn Đình. Tô Yên khách sáo hỏi: “Hứa Nguyên, có cần tôi đưa cô vào không?”
Lần này Hứa Nguyên không khách sáo nữa: “Làm phiền cô.”
Tô Yên ngẩn người, cười nói: “Không phiền.”
Xe chạy vào khu chung cư rồi dừng lại. Tô Yên đỡ Hứa Nguyên vào thang máy.
Hứa Nguyên sống một mình trên tầng tám. Cửa nhà mở ra, cả căn phòng tràn ngập hương thơm, bày đầy hoa tươi.
Hứa Nguyên nói: “Cửa hàng hoa hơi nhỏ nên tôi đặt một ít ở nhà. À đúng rồi, Tô Yên, cái này cho cô.”
Hứa Nguyên nhiệt tình cầm một bó hoa hướng dương đưa cho Tô Yên.
“Hoa hướng dương tượng trưng cho tình yêu, mang ý nghĩa dù ở nơi đâu, dù phải xa cách thì tình yêu ấy vẫn hướng về phía nhau như những bông hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời.”
“Cảm ơn cô.” Tô Yên cười nhận lấy: “Cô phải tự chăm sóc mình cho tốt đấy. Tôi còn có việc cần làm, đi trước nhé.”
“Được, vậy tôi không giữ cô lại nữa.” Hứa Nguyên nhiệt tình tiễn Tô Yên ra cửa, tận mắt nhìn Tô Yên đi vào thang máy.
Đợi Tô Yên đi khỏi, Hứa Nguyên đóng cửa nhà rồi bước tới cạnh cửa sổ, núp cả người sau rèm cửa nhìn Tô Yên đi từ thang máy ra, nhìn cô lên xe.
…
Khi Tô Yên đến nhà họ Lý cũng đã gần tám giờ, mọi người đang đợi cô cùng ăn tối. Lục Cận Phong đến sớm hơn Tô Yên một chút.
Lục Cận Phong hỏi: “Sao lâu như vậy mới tới?”
Tô Yên đã gửi tin nhắn cho Lục Cận Phong lúc cô rời khỏi cửa hàng, cô sẽ đến nhà họ Lý trước, không đi cùng Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong làm xong công việc của mình mới đi nhưng lại đến sớm hơn cả Tô Yên.
“Em đưa một sản phụ đến bệnh viện kiểm tra, tại em không cẩn thận đụng phải người ta. May mà không bị làm sao.”
“Tiểu Yên, ngồi xuống ăn đi. Hôm nay làm riêng cho con món sườn xào chua ngọt, cả canh bí đao nữa này.” Lưu Tuyết Lam cười bước ra từ nhà bếp.
Lý Mộc Sinh nở nụ cười từ ái: “Tiểu Yên, mẹ nuôi của con từ chiều đã bắt đầu bận bịu làm cơm tối, lâu lắm rồi bố mới được ăn đồ mẹ nuôi con nấu đấy.”
Lưu Tuyết Lam hừ một tiếng: “Ai bảo ông kén cá chọn canh làm chi, này không ăn kia cũng không ăn, sau này muốn ăn gì thì đi mà kêu chị Vương làm cho, đừng kêu tôi. Tôi ấy à, không phục vụ nổi ông đâu.”
“Đấy, con xem đi, mới nói vài câu đã giận rồi.” Lý Mộc Sinh cười nói: “Tiểu Yên, con phải thường xuyên tới đấy nhé, phải thế thì cha nuôi con mới có lộc ăn.”
Vợ chồng Lý Mộc Sinh vốn nổi tiếng là cực kỳ ân ái.
Tô Yên cười nói: “Chỉ cần cha nuôi không chê con phiền, con đây nguyện ngày ngày tới cọ cơm.”
Ánh mắt Lục Cận Phong tràn ngập vẻ dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tính cả con nữa.”
“Chê là chê thế nào, cha mẹ còn đang mong hai đứa hôm nào cũng tới đây.” Lưu Tuyết Lam cười không khép được miệng: “Hôm nào nhớ đưa cả bé Ba với bé Tư tới nữa nhé, lâu lắm rồi không được gặp hai đứa nó.”
Lưu Tuyết Lam đưa cho Tô Yên một bát canh bí đao: “Uống chút canh trước đi.”
“Dạ.”
Tô Yên nhấp một ngụm, vô thức nhíu mày.
“Không ngon hả?” Lưu Tuyết Lam tự múc một thìa nếm thử: “Hỏng rồi, cho hơi nhiều muối, mặn quá, để mẹ đi nấu lại.”
“Mẹ nuôi, không cần phiền phức thế đâu, ăn cũng ngon mà, còn có những món khác nữa, như vậy đủ ăn rồi.”
Đang nói chuyện thì Lý Văn về: “Ăn tối rồi ạ? Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Khát quá, cho con bát canh uống tạm trước đi.”
Lý Văn uống một ngụm lập tức phun ra: “Mẹ, sao mẹ cho nhiều muối thế?”
Sắc mặt Lưu Tuyết Lam lập tức đanh lại: “Muốn không mặn thì tự đi mà nấu đi.”
Lý Văn: “...”
Đấy đúng là mẹ ruột rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau, im lặng ăn cơm uống canh.
Lý Văn không cam lòng: “Mẹ, con là con ruột của mẹ mà, mẹ có thể nào đối xử với con thân thiện hơn chút được không? Từ khi con bắt đầu theo đuổi Hinh Hinh là mẹ khó chịu ra mặt với con luôn á.”
“Nếu mày giỏi giang được bằng nửa chị mày thôi, đẻ lấy được đứa cháu trai cho mẹ bế thì mày muốn uống canh thịt rồng mẹ cũng nấu cho mày.”
Lý Văn lẩm bẩm: “Con cũng muốn lắm chứ, nhưng mà bố mẹ với chị chẳng giúp con thì thôi lại còn nắm chân sau con kéo lại. Nếu các vị chịu giúp con thì đừng nói đến cháu trai, cháu gái cũng có cho mẹ bế luôn.”
Vừa nghe được bế cháu gái, Lưu Tuyết Lam tức thì cảm thấy ngứa ngáy: “Con trai, hay con đổi mục tiêu đi được không? Mẹ thấy con và HInh HInh thật sự không có hợp nhau đâu, sao con không nhắm sang bông hoa nhài khác đi?”
Phụt!
Tô Yên không nhịn được cười thành tiếng.