Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 433: Chương 433: Đảo ngược, Tô Yên tin Tô Duy




Sự hận thù trong mắt Tô Duy mạnh mẽ đến mức khiến trái tim người ta phải run rẩy.

Tô Duy đã thay đổi rồi, thay đổi đến mức Tô Yên hoàn toàn không hề nhận ra.

Đảo ngược trắng đen, quật ngược lại cô một đòn, đây là người em trai mà cô vẫn luôn yêu quý đó sao?

Hai mắt Tô Duy đỏ bừng, cậu ta vẫn tiếp tục nói: “Lục Cận Phong, anh không ngờ tới đúng không, tôi không chết, tôi còn sống quay về, anh một lòng muốn tôi chết, tôi mạng lớn nên đã trở về vạch trần bộ mặt thật của anh trước mặt mọi người, anh ích kỷ hẹp hòi, Lệ Quốc Minh trước kia chống đối anh, anh tống ông ấy vào ngục còn chưa đủ, ngay cả tôi anh cũng muốn hại, chị à, chị mau tới đây đi, cẩn thận anh ta làm hại chị đấy.”

“Nói xong chưa hả?” Vẻ mặt Tô Yên lạnh lùng, thất vọng nhìn chằm chằm Tô Duy: “Tại sao em lại biến thành bộ dạng này? Lục Cận Phong anh ấy hoàn toàn sẽ không làm hại em đâu. Nếu anh ấy muốn mạng của em, em thật sự không có cơ hội đứng ở đây à?”

“Chị, em đã mất một cánh tay rồi, chị nghĩ rằng em sẽ vu oan giá họa cho anh ta sao?” Tô Duy kích động nói: “Em là em trai của chị, chị tin anh ta, không tin em, em là người em yêu quý nhất của chị, em chỉ mới có hai mươi tuổi, Lúc trước anh ta đánh gãy chân của Chu Kiệt, làm sao không thể hủy luôn cả tay của em được, anh ta là một người điên.”

“Em mới là người điên rồ đấy, Hắc Ưng.” Tô Yên tức giận vô cùng, trực tiếp gọi cái tên đó ra.

Tô Đình Nghiêm có thể xa lạ với cái tên Hắc Ưng này, nhưng Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm thì không.

Bọn họ chỉ là không quan tâm đến những chuyện trong giới, nhưng không có nghĩa là bọn họ thực sự hoàn toàn không tiếp xúc với thông tin trong giới.

Thiên Lang được Hắc Ưng hợp nhất và đổi tên thành Vương Bài, cả hai đều biết điều đó, Thương Quan Ân cũng biết.

Cả ba đưa mắt nhìn nhau, không dám tin.

Tần Chấn Lâm hỏi: “Con gái, con vừa nói cái gì vậy, Hắc Ưng? Tô Duy chính là Hắc Ưng?”

Lệ Uyển cũng không thể tin được: “Tiểu Yên, chuyện này làm sao có thể.”

Tô Yên nhìn chằm chằm Tô Duy, giọng điệu lạnh lùng: “Có phải hay không, vậy thì phải hỏi bản thân em ấy mới được.”

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, Tô Duy kiên quyết phủ nhận: “Làm sao có thể, làm sao em có thể là Hắc Ưng được, chị, chị không bình thường à, em còn chưa từng nhìn thấy Hắc Ưng, làm sao có thể là anh ta được, chị không thể bị Lục Cận Phong tiếp tục lừa dối nữa, chị, Lục Cận Phong sẽ không buông tha cho em đâu, cũng không buông tha cho chị hai, nói không chừng người tiếp theo gặp nạn sẽ là chị hai đấy.”

Tô Duy quả thật đã nói đúng, Lâu Doanh đã gặp rắc rối rồi.

Tô Yên và Lục Cận Phong đưa mắt nhìn nhau, xem ra Lâu Doanh xảy ra chuyện thật sự không liên quan gì đến Tô Duy.

Cô định nói gì đó thì Lục Cận Phong thầm lắc đầu với cô.

Lục Cận Phong đi tới, bày tỏ rõ thái độ của mình: “Cánh tay của cậu quả thật là đã bị mất ở trên đảo của anh, nhưng không phải do anh sai người gây ra, bất kể mọi người có tin hay không, đây là lời giải thích của anh, anh muốn động đến cậu, cũng sẽ đơn giản giống như như là bóp chết một con kiến vậy, hơn nữa, cậu đừng quên, cái mạng này của cậu, là do anh sai người cứu về. “

Năm đó khi Lục Cận Phong là người tìm bác sĩ cho Tô Duy, rồi tìm được cả trái tim thích hợp với cậu ta, Lệ Uyển và những người khác không hề biết về chuyện này.

Tô Duy tức giận nói: “Lúc đó anh cứu tôi chỉ là vì muốn lấy lòng chị tôi. Lúc đó anh không biết tôi là con trai của Lệ Quốc Minh. Khi Lệ Quốc Minh thả Tần Nhã Hân ra, cũng có thể coi là đồng phạm đã gián tiếp hại chết mẹ của anh. Anh hận Lệ Quốc Minh, vì vậy anh cũng hận tôi, cũng muốn giết tôi chết, cho dù anh có nói cái gì, tôi cũng đều không tin, tôi chỉ biết là anh là người đã hại tôi mất đi cánh tay trái mà thôi.”

Mỗi người một lý, dù thế nào đi chăng nữa, việc Tô Duy bị mất cánh tay là sự thật, xảy ra tai nạn ngay trên địa bàn của Lục Cận Phong cũng là sự thật, một sự thật không thể nào ngụy biện được.

Lệ Uyển vẫn tin Tô Duy nhiều hơn.

Lệ Uyển đứng trước mặt Tô Duy: “Có dì ở đây, đừng có ai mà mơ đến chuyện động được vào một sợi tóc của Tiểu Duy.”

Tần Chấn Lâm cũng nói: “Với thân hình nhỏ bé của Tô Duy, nếu như có thể hòa nhập Thiên Lang, tên của cha sẽ viết ngược lại, con thật sự cho rằng ở trong giới dễ sống như vậy sao?”

Tô Đức An nghe hiểu được một nửa nói: “Thẳng bé Tiểu Duy này, ngày thường chỉ chơi đua xe thôi thì còn được, làm sao có thể có tiền đồ như vậy được.”

Tô Yên biết sẽ không có ai tin cả, vừa rồi cô cũng rất lỗ mạng, không nên nói rõ hết mọi chuyện như vậy.

Một bên là Lâu Doanh không rõ tung tích, một bên là người chồng bị hiểu lầm, Tô Yên cũng không còn kiên nhẫn để tiếp tục giải thích nữa, cô bước tới nắm lấy cánh tay còn lại của Tô Duy: “Đi thôi, vào phòng nói chuyện với chị.”

Lệ Uyển và Lục Cận Phong đều muốn đi theo, Tô Yên nói: “Mọi người đừng đi theo.”

Tô Yên kéo Tô Duy lên lầu vào phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ có hai người: Tô Yên và Tô Duy.

Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Duy: “Rốt cuộc là em muốn làm cái gì?”

“Chị, sao chị lại chất vấn ngược lại em? Chị nhìn cánh tay trái của em đi, em đã bị mất cánh tay trái, em đã trở thành một người tàn phế rồi. Em đã đích thân nghe thấy đàn em của Lục Cận Phong nói muốn giết chết em.” Tâm trạng của Tô Duy cũng đang rất khích động, cậu ta chỉ mong sao có thể lấy dao chém Lục Cận Phong: “Sao hả, chẳng lẽ chị nghĩ em tự chặt đứt một cánh tay của mình để vu oan anh ta Lục Cận Phong sao?”

Tô Yên nhìn cánh tay trái trống rỗng của Tô Duy, trong lòng cũng có cảm giác như bị thứ gì đó đâm vào.

Một bên là người thân, một bên là người yêu.

Tô Yên cảm thấy trong đầu có hai âm thanh đang đánh nhau, tranh cãi, quanh quẩn.

Đúng vậy, ai lại đi tự chặt một cánh tay của mình để đổ lỗi cho người khác.

Như vậy phải độc ác với bản thân mình đến mức độ nào? Bạn có bao nhiêu hận thù để người khác làm điều đó?

Tô Yên bước tới nắm lấy tay ống tay áo trái trống rỗng của Tô Duy, hai mươi tuổi là độ tuổi bắt đầu của cuộc đời, nhưng Tô Duy khỏe mạnh đã trở thành một người tàn tật.

Tô Yên ươn ướt hai mắt, trên mặt Tô Duy cũng có nước mắt, cậu ta bướng bỉnh lau nước mắt trên mặt, giọng nói rất thống khổ: “Chị à, em mất đi cánh tay trái rồi.”

Chỉ vài chữ đơn giản nhưng lại như một nhát búa nặng bổ thẳng vào tim Tô Yên.

Những giọt nước mắt trên gương mặt của Tô Duy càng là vũ khí sắc bén, Tô Yên ngay lập tức cảm thấy cực kỳ áy náy và đau đớn vô hạn.

Tô Duy nói: “Chị, em không biết Lục Cận Phong đã cho chị uống canh mê hồn gì vào người mà lại khiến chị tưởng em là Hắc Ưng. Mối thù đứt tay thề không đội trời chung. Ở đâu có Lục Cận Phong, ở đó sẽ không có Tô Duy này.”

“Tiểu Duy, em bình tĩnh lại trước đã.” Tô Yên ôm lấy Tô Duy, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua nơi đáy mắt mà Tô Duy không thể nhìn thấy được.

Sự an ủi của Tô Yên từ từ khiến tâm trạng Tô Duy bình ổn lại, cô bảo cậu ta ngồi xuống, rót cho cậu ta một cốc nước: “Tiểu Duy, uống chút nước trước đi, vừa rồi là chị đã nói những lời có hơi quá khích, em đừng trách chị, lúc đó ở trên đảo xảy ra chuyện, người của Vương Bài đã mò lên đảo, em bị người ta bắt đi mất, anh rể nói với chị có thể em đã bị người của Vương Bài bắt đi rồi, sau khi giải quyết những người trên đảo xong, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy em, bọn chị cũng không dám nói thật với trưởng bối, nên đã nói dối rằng em đang đi du lịch, nhưng thực tế, tụi chị vẫn luôn bí mật cử người đi tìm em.”

Lời nói của Tô Yên nửa thật nửa giả.

Tô Duy cúi đầu nói: “Chị, em cũng không có nói dối chị, những người của Vương Bài là do em dụ đến đảo, em đã lén trộm bản đồ của hòn đảo, nhưng là do những người đó ép em, uy hiếp em, em buộc phải làm như vậy, em nghĩ Lục Cận Phong lợi hại như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không sao, nhưng em không ngờ anh ta lại muốn mạng của em.”

Tô Duy thừa nhận đã đánh cắp bản đồ, điều này khiến Tô Yên rất ngạc nhiên.

Cô nhất thời không thể hiểu được Tô Duy.

Tô Duy lại nói thêm: “Bọn họ đã cưỡng ép tiêm cho em một loại thuốc.”

Nghe vậy, mặt Tô Yên chợt biến sắc.

“Vậy em bây giờ?”

“Em không sao.” Tô Duy nói: “Lần này trong cái rủi có cái may, em bị mất cánh tay, nhưng bọn họ nghĩ rằng em đã chết nên cũng không tìm em nữa. Chị ơi, em biết tình cảm giữa chị với Lục Cận Phong rất sâu sắc. Anh ta có nói gì chị cũng đều sẽ tin. Em cũng không mong chị tin em, nhưng mối thù mất một cánh tay này, em sẽ không thể bỏ qua nhự vậy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.