Tô Duy đã tiêm thuốc dự phòng trước với Tô Yên.
Sẽ không bỏ qua cho Lục Cận Phong.
“Được rồi, chị hiểu rồi.” Tô Yên thầm hít sâu một hơi nói: “Em nên ở trong phòng nghỉ ngơi một lát trước đi, chuyện này, dù đúng hay sai, sẽ có ngày chân tướng bại lộ, đến lúc đó chị chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Nói xong, Tô Yên xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chị.” Tô Duy gọi cô lại và nói: “Em không phải Hắc Ưng, em là em trai của chị, Tô Duy.”
Tô Yên quay lại, cô nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tô Duy, cô như gặp lại chàng trai trong sạch và ấm áp năm nào.
Trong một khoảnh khắc, cô dường như không thể nào phân biệt được rốt cuộc Tô Duy có phải là Hắc Ưng hay không.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, một lát nữa chị sẽ quay trở lại.”
Tô Yên đóng cửa đi ra ngoài, Lục Cận Phong cùng những người khác đang đợi ở đại sảnh dưới lầu.
Nhìn thấy Tô Yên đi xuống, Lục Cận Phong lo lắng gọi một tiếng: “Yên Yên.”
Lệ Uyển cũng hỏi: “Tiểu Duy thế nào?”
“Em ấy đang nghỉ ngơi trong phòng, tâm trạng cũng đã ổn định lại. Mẹ, mọi người đừng đến làm phiền Tiểu Duy. Một lát con sẽ quay lại.”
Nói xong, Tô Yên kéo Lục Cận Phong ra ngoài, hai người trở lại xe.
Lục Cận Phong hỏi: “Em có chuyện muốn nói à?”
“Ừ!” Tô Yên cau mày, rất băng khoăn nói: “Tiểu Duy cực kỳ hận anh, tạm thời anh đừng xuất hiện, tôi sẽ ở lại xem rốt cuộc là Tiểu Duy muốn làm gì, em nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy đâu, có rất nhiều sơ hở, tại sao Tiểu Duy lại muốn quay lại để nói những lời dối trá này? Ban nãy nó mới vừa thừa nhận với em rằng chính nó đã lấy trộm bản đồ.”
Tô Yên chắc chắn là tin tưởng Lục Cận Phong thật sự không hề thật sự muốn làm tổn thương Tô Duy, hiện tại hành vi của Tô Duy rất kỳ quái, điều này khiến Tô Yên có chút không thể hiểu nổi.
Lục Cận Phong một tay cầm vô lăng, ngón trỏ bình thản gõ vào vô lăng, trầm ngâm suy nghĩ: “Chuyện hôm nay thật sự rất kỳ lạ, Lâu Doanh xảy ra chuyện, Tô Duy lại chạy về, trong những chuyện này có liên quan gì đến nhau à?”
Tô Yên cũng cảm thấy rất đau đầu, cô dựa vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn Lục Cận Phong: “Chồng à, em vốn tưởng rằng mình có thể sống cuộc sống bình yên, nhưng gần đây càng ngày càng phát sinh nhiều chuyện phiền não. Haiz, luôn có những kẻ xấu muốn làm hại chúng ta.”
Khóe miệng Lục Cận Phong hơi nhếch lên, xoa xoa tóc của Tô Yên, nói: “Lấy bất biến ứng vạn biến, hay là chúng ta lại cãi nhau một trận?”
“Ý của anh là gì?” Tô Yên trong giây lát chợt hiểu ra, nói: “Em sợ cách này không hiệu quả, Tiểu Duy rất thông minh, em chỉ cảm thấy thằng bé một lúc thì trở nên u ám, thay đổi đến mức em không nhận ra nó nữa, một lúc thì lại dường như vẫn là Tiểu Duy bé nhỏ đó của em, làm cho em không biết đâu mà lần.”
Tô Yên gõ gõ đầu của mình, bĩu môi thở dài, có chút bực bội: “Em chỉ cảm thấy... cảm giác như mình đang phải đối mặt với hai Tiểu Duy, một người nội tâm đang ở trong bóng tối, một người đang ở ngoài ánh sáng, khiến cho em như muốn bị nhân cách phân liệt luôn rồi.”
Lời nói của Tô Yên khiến Lục Cận Phong lóe lên: “Yên Yên, ban nãy em vừa nói cái gì?”
Tô Yên ngẩn ra: “Em đã nói cái gì?”
“Hai Tiểu Duy, Yên Yên, có lẽ chuyện này không phải là không có thể.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Yên lập tức hiểu được ý của Lục Cận Phong, kinh ngạc nói: “Ý của anh là, Tiểu Duy bị nhân cách phân liệt?”
“Đây là lời giải thích tốt nhất, nhưng anh tạm thời không thể đưa ra kết luận hoàn chỉnh. Phải để Xa Thành Nghị xem qua đã rồi mới có thể đưa ra kết luận được.”
“Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm tung tích của Lâu Doanh.” Tô Yên nói: “Mà này, chồng à, anh nên phái người theo dõi Hứa Nguyên. Tốt hơn hết hãy để Hạ Vũ đi, giữ bí mật, và đừng. để bất cứ ai phát hiện ra.”
“Sao em lại đột nhiên nhớ đến việc theo dõi Hứa Nguyên?”
“Em chỉ cảm thấy... rất bất an, chồng à, gần đây, em có một cảm giác như bị mắc kẹt bởi một tấm lưới, tấm lưới đó đang thu lại từng chút một, cảm giác kẻ thù ở trong bóng tối còn em thì ở ngoài ánh sáng, nó khiến người ta vô cùng khó chịu, Chu An có thể theo dõi Hứa Nguyên, chắc chắn là có nguyên do gì đó.”
Lục Cận Phong rất yên lòng “Yên Yên của anh càng ngày càng có ý thức trước nguy hiểm rồi. Đừng lo lắng, anh đã bảo Hạ Vũ theo dõi từ lâu rồi. Hứa Nguyên đang ở bệnh viện, tạm thời cũng không có phát hiện gì khác.”
“Quả nhiên là chồng của em.” Tô Yên lấy lại tinh thần, nói: “Phân nhau ra hành động đi, em sẽ ở lại nhà họ Tô, còn chuyện của Lâu Doanh thì phải dựa vào anh rồi, chồng à.”