Lâu Doanh nhìn lướt qua, bắt đầu đếm: “Một, hai, ba... Tổng cộng có năm mươi tám người.”
Năm mươi tám người bao vây Lâu Doanh và Vạn Nhất đến con kiến cũng không chui lọt, nơi này lại là một ngõ cụt nhỏ, trừ khi là người có thể bay qua tường, nếu không đừng nghĩ chạy thoát được.
Trên mặt hai người Lâu Doanh và Vạn Nhất đều không hiện lên sự sợ hãi, họ vô cùng bình tĩnh, dùng một câu nói của Vạn Nhất để nói thì, bị người đuổi giết đã là chuyện bình thường như ăn cơm bữa với họ.
Tuy nhiên Vạn Nhất cũng thật sự lo lắng cho sự an toàn của cá nhân mình, anh ta nói nhỏ: “Mẫu dạ xoa, cô có chắc chắn sẽ đánh bại toàn bộ bọn họ hay không?”
“Anh nghĩ tôi là thần à, tám người còn được, chứ năm mươi tám người, dù xa chiến thì cũng mệt chết tôi.” Lâu Doanh trợn trắng mắt: “Chắc chắn nhóm người này hướng về phía anh, đừng liên lụy đến tôi.”
Lâu Doanh lùi ra sau một bước, hô to: “Các người muốn bắt anh ta thì bắt đi, không liên quan đến tôi, tôi chỉ là người qua đường.”
“Độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.” Vạn Nhất nghiến răng nghiến lợi, hai tay anh ta túm lấy Lâu Doanh: “Đừng nghĩ bỏ tôi qua một bên, lúc trước cô làm hại tôi, bây giờ đến lượt tôi làm hại cô.”
Cánh tay băng bó thạch cao của Vạn Nhất, có thể có bao nhiêu sức lực?
Vạn Nhất là cánh tay đắc lực của Ám Dạ, cho dù là ai thì cũng nghĩ đám người này hướng về phía Vạn Nhất, ai ngờ kẻ cầm đầu lại chỉ về phía Lâu Doanh: “Người chúng tôi muốn bắt là cô.”
Lâu Doanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn: “Đầu óc mấy người bị đần à, tôi không đắc tội với mấy người, các người bỏ ra sức lực lớn như vậy để bắt tôi làm cái gì?”
Vạn Nhất vừa nghe bọn họ muốn bắt Lâu Doanh, anh ta hất tay, lùi lại, lập tức phủi sạch quan hệ: “Các người muốn bắt cô ta thì bắt đi, không liên quan đến tôi, tôi không biết cô ta.”
Lâu Doanh: “...”
Bụng dạ người đàn ông này quá hẹp hòi mà.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Lâu Doanh giận dỗi, cô ta lập tức kéo theo Vạn Nhất: “Muốn phủi sạch quan hệ à, không có cửa đâu.”
Nói xong, Lâu Doanh nhìn về phía tên cầm đầu nói: “Các người có biết người kia là ai không?”
“Lâu Doanh, làm người tử tế chút đi.” Vạn Nhất bật cười bất đắc dĩ.
Lâu Doanh hừ lạnh nói: “Các người có thể thấy rõ ràng, đây chính là cánh tay phải của Ám Dạ, Vạn Nhất, nếu như bắt được anh ta, thì chẳng phải các người sẽ nổi danh sao. Giờ đây, người của Ám Dạ đều nằm trong tay các người, chỉ một trận chiến đã lập tức nổi tiếng, quá tuyệt vời.”
Lâu Doanh dùng sức giật dây.
Quả thật người cầm đầu có chút rung động, bọn họ chỉ muốn bắt Lâu Doanh, nhưng không ngờ lại có thêm một con cá lớn.
“Bắt tất cả bọn họ đưa về cho tôi.”
Vạn Nhất nghiến răng: “Mẫu dạ xoa, xem như cô lợi hại.”
“Tôi học từ anh đó.”
Người cầm đầu ra lệnh: “Lên cho tôi.”
Lâu Doanh sớm đã chuẩn bị kỹ càng, cô ta một đá một đấm, không một chút lưu tình nào, đôi chân thon dài mảnh khảnh giống như sờ nhẹ một cái đã gãy, cánh tay bắp chân gầy và eo thon, Vạn Nhất thật sự không thể hiểu nổi, một người phụ nữ mảnh mai như vậy, mà lại có thể có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Những người đó liên tục tấn công, Vạn Nhất nhìn như đang nấp sau Lâu Doanh, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta vẫn kéo Lâu Doanh để cô ta có thể tránh những đòn tấn công. Giống như cá chạch, những người đó thậm chí không thể chạm vào được.
Vạn Nhất phụ trách phòng thủ phía sau, Lâu Doanh tấn công, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Đang trong cơn tức giận làm sao mà Lâu Doanh có thể nhận ra được điều này?
Thực lực của Vạn Nhất không tốt, nhưng về mặt phòng ngự thì chắc chắn không có mấy người có thể đụng vào anh ta.
“Tay anh khỏi rồi?”
Lâu Doanh đã nhận ra điều này.
“Thuốc của Xa Thành Nghị có tác dụng rất nhanh, sớm khỏi rồi.” Lúc này Vạn Nhất không hề giấu giếm: “Lúc trước vì sợ cô tới tìm tôi làm phiền, cho nên tôi mới tiếp tục giả bộ tàn phế.”
“Gà luộc, anh dám lừa tôi.”
Lâu Doanh càng tức giận, sức chiến đấu của cô ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô ta trực tiếp hất mấy người xuống đất không đứng dậy nổi.
Vạn Nhất sững người: “...”
Khi người cầm đầu thấy hai người định bỏ chạy, anh ta tức giận ra lệnh: “Tất cả đuổi theo, còn ngây người ra đó làm gì, không ai được phép chạy trốn.”
Năm mươi tám người không thể ngăn cản hai người, thực sự là một trò đùa.
Đám người này xếp thành vòng tròn, chặn hết đường ra.
Lâu Doanh lấy một sợi dây thừng từ trong người ném ra, móc nó vào tòa nhà trên đầu và một tay quấn quanh sợi dây.
Nếu chỉ có một mình cô ta, cô ta cũng có thể chạy trốn.
Nhưng cho dù cô ta và Vạn Nhất không hợp nhau, nhưng cô ta không thể không nói đạo nghĩa, cô ta có thể bắt nạt Vạn Nhất, nhưng những người này muốn bắt nạt anh ta, không có cửa đâu.
“Gà luộc, ôm lấy tôi.”
Lâu Doanh hét lên.
Lần này Vạn Nhất lại buông tay và không ôm lấy Lâu Doanh nữa, anh ta biết rất rõ rằng nếu không có anh ta Lâu Doanh nhất định sẽ trốn thoát được.
Sợi dây đó không thể chịu được trọng lượng của hai người, ngược lại còn làm tăng khả năng bị bắt.
“Ông đây không muốn ôm cô, mẫu dạ xoa, cô muốn thừa cơ hội chiếm tiện nghi của tôi.” Vạn Nhất cố ý chọc giận Lâu Doanh: “Cô mập như thế này, sợi dây thừng lại mỏng như vậy, chỉ sợ một mình cô đã làm đứt.”
Vạn Nhất cảm thấy rằng, dựa vào xích mích của anh ta với Lâu Doanh, Lâu Doanh chắc chắn sẽ không ở lại, người phụ nữ này chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.
Vạn Nhất đã thu hút hầu hết mọi người tới đây, cũng là cơ hội cho Lâu Doanh trốn thoát.
Công phu mèo cào của Vạn Nhất, khi mọi người tấn công anh ta, anh ta dễ dàng bị tóm gọn.
Lâu Doanh thực sự bị lời nói kia của Vạn Nhất làm cho tức giận, lẽ ra cô ta nên bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy Vạn Nhất bị bao vây và đánh đập, cô ta không chút do dự, lập tức buông sợi dây trên tay và quay trở lại.
Lâu Doanh dùng hai tay nắm lấy một trong những người đã đánh Vạn Nhất và ném ra ngoài.
Rất hung hãn.
Vạn Nhất đang bị đánh nằm trên mặt đất, nhìn thấy Lâu Doanh quay lại qua những bóng người đông đúc, anh ta ngây ngẩn cả người.
Ngay lúc đó, những cú đấm kia đấm vào người anh ta cũng không thấy đau.
Vào lúc này, Vạn Nhất nhìn thấy một người nào đó phía sau lưng Lâu Doanh đang chuẩn bị tấn công.
“Lâu Doanh, cẩn thận.”
Vạn Nhất kinh hãi nhắc nhở, anh ta muốn dùng sức đứng dậy, nhưng đã quá muộn.
Lâu Doanh bị đánh mạnh vào lưng, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.
“Lâu Doanh.”
Vạn Nhất đưa tay ra đỡ được, trong trận chiến kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, Lâu Doanh đã phải chịu rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Cú đánh cuối cùng khiến Lâu Doanh hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc này, Vạn Nhất mới nhận ra Lâu Doanh không phải là mình đồng da sắt, cô ta cũng là người bằng xương bằng thịt.
“Mang tất cả đi cho tôi.” Người cầm đầu ra lệnh.
Vạn Nhất ngẩng đầu lên, ngay lúc đó, đôi mắt vốn dĩ ấm áp đã trở nên lạnh lẽo hút máu, đôi mắt như bị máu trên người Lâu Doanh nhuộm đỏ.
“Lưu Xương Hòa, tôi có một lời khuyên cho anh, chuẩn bị thêm vài cái quan tài đi.”
Ngay từ đầu, Vạn Nhất đã nhận ra người cầm đầu là ai.
Vạn Nhất cũng đã làm việc với mấy người ở đây trong vài năm và anh ta hiểu rất rõ tình hình ở đây.
Lưu Xương Hòa đúng là bị những lời này làm cho khiếp sợ rồi.
Dù sao thứ mà anh ta bắt chính là người của Ám Dạ, Vạn Nhất là thành phần cốt cán của Ám Dạ, nếu như đắc tội với Ám Dạ, thật sự là cách cái chết không xa.
Lúc này Lưu Xương Hòa cũng có chút tỉnh táo, anh ta không biết vừa rồi vì sao bản thân lại bị Lâu Doanh giật dây, lần này thật sự gặp rắc rối với đám người trong Ám Dạ rồi.
Bây giờ việc đã đến nước này, cũng không còn đường quay lại nữa.
Sau khi Lưu Xương Hòa nghĩ thông suốt, anh ta nói: “Ngài Vạn, thực sự đã đắc tội rồi, mang đi.”
Có lệnh, lập tức có người bước tới kéo Lâu Doanh và Vạn Nhất.
“Cút ngay, đừng chạm vào cô ấy.” Vạn Nhất mạnh mẽ đứng lên, vô cùng kiêu ngạo, có chút khí phách đàn ông, anh ta ôm lấy Lâu Doanh: “Đi trước dẫn đường đi.”
Lưu Xương Hòa: “...”
Chuyện này làm sao có thể xoay chuyển như vậy được, rõ ràng đám người Lưu Xương Hòa là người đã bắt bọn họ.
Tại sao bây giờ anh ta lại cảm thấy những người này đã trở thành thuộc hạ của Vạn Nhất?