Lâu Doanh nói không được ngôn ngữ ở đây, vì vậy chỉ có thể để Tô Yên đi.
Tô Yên vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, ầm một cái, nóc nhà lại dột một lỗ lớn, nước chảy ầm ầm xuống.
Lệ Quốc Minh đứng ở nhà vệ sinh, nhìn thấy hai cái lỗ lớn, ông ta quát Tô Duy to: “Con ngu thế, chuyện như vậy mà cũng làm không xong, sửa lại cái lỗ này nhanh lên, nếu mà quấy rầy đến nhân viên khách sạn thì rất phiền phức.”
Bây giờ ông ta chỉ hi vọng tầng dưới ngàn lần đừng có người ở.
Tô Duy cầm cờ lê đứng ở trong nước, cậu ta bị Lệ Quốc MInh mắng đến mức tức giận đầy đầu cũng không dám cãi lại.
“Nhanh lên.”
Lệ Quốc Minh vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng đập cửa.
“Thưa quý khách, tôi là Luis - nhân viên của khách sạn, vị khách tầng dưới khiếu nại các vị để dột nước, chúng tôi tới kiểm tra.”
Thật đúng là sợ cái gì thì cái ý đến.
Lệ Quốc Minh trừng mắt liếc nhìn Tô Duy một cái, bản thân cũng đi ra ngoài, ông ta đang định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Chị, bọn người anh rể đã trở lại.”
Là giọng nói của Lâu Doanh.
Lệ Quốc Minh vừa nghe thấy giọng nói của Lâu Doanh, đột nhiên trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Là ảo giác của ông ta sao?
Lệ Quốc Minh vội vàng nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa, quả nhiên là Lâu Doanh và Tô Yên đang đứng ở cửa.
Dù thế nào thì Lệ Quốc Minh cũng không ngờ ông ta lại nhìn thấy Tô Yên và Lâu Doanh ở chỗ này.
Ông ta không thể đi ra, nghe ý của Lâu Doanh thì Lục Cận Phong cũng ở đây.
Một khi ông ta xuất hiện, chắc chắn sẽ xong đời.
Lệ Quốc Minh không hé răng, ngược lại ông ta còn khóa trái cửa, hoảng loạn, vội vàng lùi về sau: “Tiểu Duy, chạy nhanh lên, nếu không thì không kịp nữa.”
Ở đây là tầng sáu, ngoài cửa sổ có một ống khói, bọn họ chỉ có thể xuống theo đường ống khói.
“Cha, chuyện gì vậy? Con sắp sửa xong rồi.” Tô Duy vẫn giơ cờ lê lên như trước.
“Còn sửa gì nữa, Lục Cận Phong đang ở đây.”
Lệ Quốc Minh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trèo xuống theo lối cửa sổ.
Nhân viên khách sạn ở ngoài cửa thấy trong phòng không đáp lại, Luis cũng cho người xuống lấy chìa khóa dự phòng.
Mười phút sau.
Cửa mở. Bên trong phòng trống không, đúng là trong nhà vệ sinh có hai cái lỗ lớn.
Lâu Doanh và Tô Yên cũng không đi vào.
Luis nhìn một lúc, cô ấy đi đến nói: “Thưa quý khách, là do đường ống nước của nhà vệ sinh bị vỡ, chúng tôi sẽ sửa gấp ngay bây giờ, hơn nữa chúng tôi đã xếp căn phòng khác cho quý khách, chúng tôi rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho các vị.”
Thái độ như vậy đúng là rất tốt.
Đặt khách hàng lên vị trí hàng đầu, thái độ phục vụ là quan trọng nhất.
Tô Yên cũng không làm khó dễ, cô nói tiếng Bồ Đào Nha: “Không sao.”
Khách sạn lại sắp xếp phòng cho Tô Yên lần nữa. Mấy người Lục Cận Phong cũng đã trở về, nghe nói đến chuyện nước của nhà vệ sinh thì cũng không để trong lòng.
Tô Yên cởi áo khoác cho Lục Cận Phong, vắt lên giá đỡ: “Chuyện của bạn anh thế nào rồi?”
“Gần xong rồi.” Lục Cận Phong nới lỏng cà vạt, anh cởi cúc áo rồi vén lên: “Hôm nay anh gặp Đạt Ngõa, anh ta nói nhìn thấy Lệ Quốc Minh.”
Tô Yên không biết ai là Đạt Ngõa, nhưng vừa nghe thấy tin tức của Lệ Quốc Minh thì cô lại rất vui vẻ.
“Lệ Quốc Minh đã ở thị trấn nhỏ này à?“. Truyện mới cập nhật
“Rất có khả năng.” Lục Cận Phong nói: “Đạt Ngõa đã thấy ông ta ở biên giới, anh ta nói là Lệ Quốc Minh nhập cảnh, Yên Yên, em đừng lo, rất nhanh sẽ tìm được người thôi, anh định để cho người của Ám Dạ tung tin ra, chỉ cần ai cung cấp manh mối hoặc là hỗ trợ bắt Lệ Quốc Minh nhất định sẽ có thưởng lớn.”
“Lục Cận Phong, hôm nay ở trên đường em nhìn thấy rất nhiều trẻ em mồ côi. Ở đất nước này một năm có mấy trăm vạn trẻ em mồ côi, em lại nghĩ ra một ý tưởng.”
“Hả? Ý tưởng gì?”
“Thành lập trại trẻ mồ côi.” Khi Tô Yên nhìn thấy đám trẻ kia thì trái tim cô đã bị rung động, lúc đó ý tưởng cũng bắt đầu nảy sinh: “Hạ Phi và Tiểu Vũ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, hôm nay nhìn thấy những đứa trẻ này, em lại nghĩ đến những khổ cực mà Hạ Phi và Tiểu Vũ phải nếm trải lúc trước.”
“Có lẽ đó thực sự chỉ như muối bỏ biển, em cũng muốn làm để không hổ thẹn với lương tâm. Mở trại trẻ mồ côi, giúp đỡ những đứa trẻ này. Chúng ta về nước cũng có thể thành lập trại trẻ mồ côi, giúp đỡ những bạn nhỏ cần sự giúp đỡ.”
“Yên Yên, thành lập trại trẻ mồ côi ở đây quá khó khăn, số trẻ em mồ côi phải đến hàng ngàn hàng vạn, một khi bắt đầu, bọn họ...” Lục Cận Phong mới nói một nửa, lại thấy ánh mắt buồn bã của Tô Yên, anh lập tức đổi giọng, cười cười: “Được rồi, bà xã muốn làm cái gì ông xã đều ủng hộ, quyền lực tài chính trong nhà đều trong tay em, em sử dụng tùy ý.”
“Ông xã, em biết anh tốt nhất mà.” Tô Yên mừng rỡ ôm lấy Lục Cận Phong: “Ông xã, anh yên tâm, em sẽ cẩn thận trong chuyện này, không phải người nào cũng thu nhận, hơn nữa em cũng biết, anh luôn bên cạnh em. Nếu chúng ta thu nhận những đứa trẻ này, cũng có thể ổn định lòng người giúp anh, cho dù sau này là đen hay trắng, thì họ đều phải kính trọng anh vài phần, sau này cũng sẽ thuận lợi phát triển hơn.”
Phụ nữ còn thay đổi sắc mặt nhanh hơn cả thời tiết.
“Yên Yên của anh lo lắng chu đáo quá.” Lục Cận Phong không phủ nhận lời nói của Tô Yên, nếu thật sự có thể làm tăng danh tiếng, sẽ có lợi lớn đối với sự phát triển của Ám Dạ ở bên này.
“Đừng khen em, kẻo em lại bay cao quá đấy.” Tô Yên nói: “Việc này chỉ là đề nghị tạm thời, bây giờ chuyện của Bạch Phi Minh quan trọng hơn, đầu tiên cần tìm được Lệ Quốc Minh rồi nói sau.”
“Muốn tìm được Lệ Quốc Minh cũng không khó, ngày mai Nika sẽ tổ chức đại thọ, mời tất cả mọi người, Lệ Quốc Minh muốn trở lại như xưa thì nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội kết bạn như thế này.”
Lục Cận Phong từ từ xắn tay áo lên: “Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần ở giữa bắt lấy con rùa này là được.”
“Nhưng mà nếu Lệ Quốc Minh biết chúng ta ở đây thì ông ta có dám đến không?”
“Có!” Lục Cận Phong nói: “Đây là cơ hội duy nhất của ông ta.”
Bên kia.
Lệ Quốc Minh và Tô Duy trốn vào ngọn núi.
“Tiệc mừng thọ vào tối mai, nhất định chúng ta phải đi.” Tay Lệ Quốc Minh vịn vào thân cây, ông ta ngắm nhìn thị trấn phía trên: “Tiểu Duy, Nika này có một cô cháu gái, năm nay mười tám tuổi, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, con cũng từng là con ma ốm, mà Nika này lại yêu thương cháu gái vô cùng, chỉ cần con có được cháu gái của Nika, cơ hội trở lại như ngày xưa của chúng ta sẽ càng gần hơn.”
“Cha, con nghe lời cha.” Tô Duy ngập ngừng hỏi: “Cha, không phải lúc trước cha còn giấu một lô hàng à? Lô hàng đó...”
“Đừng hỏi những cái không nên hỏi.” Lệ Quốc Minh cắt ngang lời nói của Tô Duy, trong giọng nói của ông ta thể hiện sự không hài lòng đối với Tô Duy.
Nếu không phải là con trai ruột, ông ta chắc chắn sẽ không dẫn theo.
Tô Duy che giấu cảm xúc trong mắt, cậu ta ngoan ngoãn nói: “Vâng, cha.”
Thời gian thoáng qua.
Tô Yên mặc trang phục địa phương, cùng Lục Cận Phong đi đến tiệc mừng thọ.
Mấy người Hạ Vũ Hạ Huy cũng tự nhiên bước theo Lục Cận Phong.
Tô Yên và Lâu Doanh chia ra làm hai đường.
Lâu Doanh đi với Vạn Nhất, hai tay Vạn Nhất bị thương, tạm thời sẽ không đến tiệc mừng thọ, thân phận của Lâu Doanh hơi đặc thù, cũng không tiện tham dự nên cũng không đi.
Tuy nhiên với tính tình của Lâu Doanh, sao có thể ngồi yên trong khách sạn được, trời vừa tối, Lâu Doanh đã ra khỏi cửa.
Vạn Nhất cũng đi theo.
Dù sao thì Lâu Doanh đi đâu, anh ta đi đó.
Lúc này, hai người vừa rời khỏi khách sạn không xa, đã bị mấy chục người vây quanh.