Vạn Nhất đạp chân ga hết cỡ, may mà đây là đường một chiều, trong vòng ba ki-lô-mét sắp tới cũng chỉ có thể đi thẳng.
Rất nhanh, Vạn Nhất đã nhìn thấy xe của Tần Nhã Hân.
Con đường này có tổng cộng ba làn đường, dòng xe cộ rất nhiều, xe cộ lại quá đông, Vạn Nhất không thể nào đuổi theo kịp, chỉ có thể đi theo phía sau.
Lâu Doanh thấy vậy cũng sốt ruột nói: “Gà luộc, lách qua đi, ép xe cô ta dừng lại.”
Vạn Nhất tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào dòng xe phía trước nói: “Tiểu Vũ ở trên xe của cô ta, đi theo sát quá, bí quá hóa liều, Tiểu Vũ sẽ gặp nguy hiểm, cô yên tâm đi, không mất dấu đâu.”
Lâu Doanh nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, gửi tin nhắn cho Bạch Phi Minh, cũng gửi cả biển số xe của Tần Nhã Hân.
Xe của Tần Nhã Hân chạy về phía bến tàu, Vạn Nhất rất nhanh đã nhận ra ý đồ của Tần Nhã Hân.
Vạn Nhất đang định gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, Lục Cận Phong đã gọi đến cho anh ta.
Giọng điệu của Lục Cận Phong vô cùng nôn nóng: “Bây giờ các cậu ở đâu?”
“Trên cầu vượt.” Vạn Nhất nói: “Đại ca, có lẽ Tần Nhã Hân muốn đưa Tiểu Vũ đến bến tàu, anh thông báo cho người đến bến tàu chặn đường đi.”
“Được!”
Không nói nhiều, Lục Cận Phong cúp máy, sau đó lập tức thông báo cho tất cả người của Ám Dạ ở gần bến tàu chạy về phía bến tàu.
Tô Yên rất muốn đi nhưng Lục Cận Phong không cho: “Đi nhiều người quá ngược lại càng rối thêm, em về nhà chờ tin trước đi.”
“Lục Cận Phong, em lo lắng cho Tiểu Vũ.” Tô Yên nóng lòng sốt ruột.
“Không sao!” Lục Cận Phong khẽ hôn lên trán Tô Yên nói: “Em đi về cùng với ông nội đi, chuyện của Tiểu Vũ tạm thời đừng nói cho ai biết.”
Như thế là vì không muốn để cho ông cụ Lục và Trần Tố Anh lo lắng.
“Được!”
...
Vạn Nhất đã đi theo Tần Nhã Hân suốt cả quãng đường, anh ta nhìn Tần Nhã Hân lái xe chạy đi, đèn xanh cũng biến thành đèn đỏ, anh ta giảm tốc độ dừng xe lại.
Lâu Doanh ở bên cạnh quát: “Phóng qua luôn đi.”
“Đèn đỏ mà.”
Lâu Doanh tức giận quát: “Mẹ kiếp, Tiểu Vũ đang ở trong xe Tần Nhã Hân, anh còn quan tâm đèn xanh hay đèn đỏ sao.”
Vạn Nhất đạp ga tăng tốc, phóng xe qua: “Xin lỗi, tôi quen dừng xe khi gặp đèn đỏ rồi, như thế chứng tỏ tôi là một công dân tốt biết tuân thủ luật giao thông.”
Gặp đèn đỏ thì dừng xe, đây chính là bản năng.
“Tăng tốc cho tôi, nếu anh không được thì để tôi.” Lâu Doanh quả thật không nhịn được nữa, muốn tự mình lái xe.
Vạn Nhất tự cho rằng tốc độ của mình rất nhanh, nhưng theo Lâu Doanh thấy quả thật chỉ như rùa bò.
“Để cô lái, không biết có bao nhiêu người vô tội gặp tai nạn.” Vạn Nhất nói thêm: “Đừng lo lắng quá, Tần Nhã Hân sẽ không làm gì Tiểu Vũ thật đâu, đó chính là con trai của đại ca, cô ta không dám đâu.”
“Đó chính là cục cưng yêu quý của chị tôi, nếu bị sứt mẻ chút nào chị ấy sẽ đau lòng lắm, bây giờ đang bị người ta bắt cóc đó.” Lâu Doanh lo lắng cho Hạ Vũ Mặc, nhưng lại càng phẫn nộ hành động của Tần Nhã Hân hơn, như thế cũng quá xem thường mình rồi, dám gây án trước mắt Lâu Doanh cô.
Bây giờ Lâu Doanh làm việc cho nhà nước, chắc chắn sẽ làm tròn bổn phận của mình, nhất định phải bắt người lại.
Vạn Nhất đi theo Tần Nhã Hân đến bến tàu, người ở đây rất đông, bỗng nhiên có mười mấy người chạy đến trước xe Vạn Nhất, Vạn Nhất vội vàng phanh xe lại.
Đây là một đoàn du lịch, hơn nữa còn toàn là các ông cụ bà lão.
Người dẫn đoàn của đoàn du lịch dẫn mọi người lên thuyền, giương cờ gật đầu với Vạn Nhất, tỏ ý xin lỗi.
Những người già này đi rất chậm, Vạn Nhất chỉ có thể dừng xe lại, một lát sau xe của Tần Nhã Hân đã không thấy đâu nữa.
Lâu Doanh tính tình nóng nảy, trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống đuổi theo.
“Lâu Doanh.” Vạn Nhất gọi cô ta nhưng không được.
Đây vẫn là lần đầu anh ta gọi tên Lâu Doanh trước mặt cô ta, bình thường anh không gọi cô ta là mẫu dạ xoa thì gọi là cô Lâu.
Vạn Nhất hoàn toàn không nhận ra, bỗng nhiên cách xưng hô của anh với Lâu Doanh đã thay đổi từ lúc nào.
Vạn Nhất đợi đoàn du lịch đi qua xong, Lâu Doanh đã đứng trên bậc thềm, hai tay chống nạnh, trông vừa đẹp vừa ngầu, quan sát xung quanh.
Vừa mới chạy một quãng đường, gương mặt Lâu Doanh đỏ bừng, làn da trắng ửng hồng, môi đỏ răng trắng, cho dù để mặt mộc cũng rất xinh đẹp.
Vào giây phút đó, Vạn Nhất cảm thấy Lâu Doanh còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, trong lòng anh ta bỗng chốc giống như chìm đắm vào trong vầng sáng, hào quang rực rỡ.
Gió nhẹ khẽ lay làn tóc mai của Lâu Doanh, cũng có vẻ rất nữ tính.
“Đúng là ma ám thật rồi.”
Vạn Nhất khẽ lẩm bẩm, sao anh ta lại cảm thấy mẫu dạ xoa đó trông rất xinh đẹp chứ.
“Ngây ra đó làm gì vậy, vừa nãy có phải đang thèm khát vẻ đẹp của bà đây không?” Lâu Doanh đập cửa xe nói.
Vạn Nhất ngẩn ngơ không biết Lâu Doanh đã bước đến từ khi nào.
Vạn Nhất khôi phục lại tinh thần, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cô nghĩ nhiều rồi, với nhan sắc chỉ được sáu điểm như cô, điện ảnh Vạn Thị có cả tá.”
“Bà đây trông như vậy mà chỉ được sáu điểm sao? Gà luộc, có phải anh bị mù rồi không, chắc chắn là anh bị mù rồi, hoặc là khiếu thẩm mỹ của anh có vấn đề.”
“Trông xấu như vậy còn không cho người ta nói.” Vạn Nhất không thèm cãi nhau với Lâu Doanh nữa, nói: “Người đâu rồi?”
“Chạy rồi!” Lâu Doanh đuổi theo đã không thấy người đâu, cũng không thấy xe đâu nữa.
Vạn Nhất tìm chỗ đỗ xe rồi xuống xe: “Đi, đại ca bọn họ đã đến trước rồi, bến tàu này đã bị bao vây, trước khi chưa tìm được Tần Nhã Hân sẽ không có chiếc xe hay con tàu nào được rời khỏi.”
Bạch Phi Minh cũng đã đến, mấy người tụ họp ở bến tàu.
Lục Cận Phong đã đến từ lâu, người của Ám Dạ cũng đã bao vây bến tàu lại, nhưng vẫn không thấy Tần Nhã Hân đâu.
Vạn Nhất nói: “Đại ca, em cảm thấy có người đang giúp cô ta.”
Vừa nãy người của đoàn du lịch xuất hiện cũng kỳ lạ quá.
“Có lật tung chỗ này lên cũng phải tìm cho tôi.” Vẻ mặt Lục Cận Phong lạnh lùng nghiêm nghị, tỏ vẻ không phận sự đừng làm phiền.
Hạ Phi cũng đi theo Hạ Vũ Hạ Huy chạy đến.
Lạc mất em trai, người làm anh cũng có trách nhiệm.
Hạ Phi hỏi: “Cha ơi, có tung tích của em trai chưa?”
Lục Cận Phong lắc đầu, chìa tay nói: “Lấy máy tính ra.”
Thế là lại bắt đầu muốn tìm người thông quan camera giám sát, tiến hành hai cách cùng lúc.
Hạ Huy đưa máy tính đến.
Sau khi Hạ Phi biết Vạn Nhất làm mất dấu Tần Nhã Hân, hơi trách móc nói: “Ngài Vạn, anh lấy khí thế trước kia ngăn cản dì út đi Mát-xcơ-va ra đi, sao có thể để mất dấu...”
Vạn Nhất chợt giật mình, vội vàng bụm miệng Hạ Phi lại, chột dạ cười gượng nói: “Mát-xcơ-va gì chứ, tôi không biết gì hết, Hạ Phi, cậu nhớ nhầm rồi.”
Vạn Nhất âm thầm nháy mắt cho Hạ Phi, nhất định đừng lỡ miệng nói ra, đã nhận tiền bịt miệng rồi, như vậy thật không biết điều.
Đáng tiếc đã muộn rồi, Lâu Doanh đã nghe thấy hết.
“Vạn Nhất chết tiệt, hóa ra lần trước là anh giở trò.” Lâu Doanh thật muốn rút cây đao ba mét ra chém anh ta: “Đến bây giờ tôi vẫn thấy lạ, tại sao chuyến bay đến Mát-xcơ-va lại được bao hết, thì ra anh chính là tên tỷ phú dỏm bao hết tất cả các chuyến bay đó.”
Bạch Phi Minh nghe được sự thật này cũng hơi kinh ngạc, hỏi một câu: “Vạn Nhất, anh có ý đồ gì vậy?”
Vì ngăn cản Lâu Doanh đến Mát-xcơ-va mà bao hết tất cả các chuyến bay, hành động này rất khó hiểu.
Vạn Nhất mà Bạch Phi Minh biết chính là thật muốn tặng cho Lâu Doanh một vé máy bay để Lâu Doanh bay càng xa càng tốt.
Lâu Doanh nổi giận: “Đúng đó, gà luộc, tại sao anh lại làm như vậy? Nếu anh không nói ra lý do, hôm nay anh không xong với bà đây đâu.”
Vạn Nhất vội trốn sau lưng Lục Cận Phong, tìm người bao che nói: “Mẫu dạ xoa, mấy năm nay cô thường gây phiền phức cho tôi, lẽ nào tôi không được gây phiền phức cho cô sao?”
Chỉ vì muốn gây phiền phức cho Lâu Doanh?
Cách giải thích này... hình như cũng có lý.
Ban đầu Vạn Nhất cũng giải thích với Hạ Phi như vậy.
Trước đây Hạ Phi không tin, lần này đương nhiên cũng không tin, nhưng cậu bé lười đi vạch trần anh ta.
Tìm em trai quan trọng hơn.
Lục Cận Phong liếc Vạn Nhất đang nấp sau lưng mình một cái, nói: “Mau đi tìm người đi.”
“Vâng, đại ca.” Vạn Nhất chỉ mong nghe thấy lời này, đồng ý rất sảng khoái.
Vào lúc mọi người đang chia nhau ra đi tìm, Tần Nhã Hân mặc chiếc quần dài, mái tóc tung bay đứng ở chỗ cách đó không xa chào hỏi mọi người.
“Anh Cận Phong, anh Vạn Nhất, các anh ở đây à?”
Sự xuất hiện của Tần Nhã Hân lập tức khiến mọi người đều giật mình.