Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 293: Chương 293: Vạn Nhất mềm lòng với phụ nữ




Nếu Tần Nhã Hân thật sự xuất hiện ở bữa tiệc, chắc chắn là có mục đích.

Tô Yên vội gập người, Hạ Vũ và Hạ Huy đúng lúc đi đến, Tô Yên nói: “Rất có thể Tần Nhạ Hân đã đến đây, hai người mau tìm Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc về.”

Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt của Hạ Vũ và Hạ Huy trở nên nghiêm túc: “Chị dâu yên tâm, chúng tôi sẽ tìm hai đứa nhỏ về ngay.”

Tô Yên cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Cận Phong, đè thấp giọng nói: “Hình như em vừa nhìn thấy Tần Nhã Hân.”

Lục Cận Phong hơi nhíu mày: “Để anh bảo Vạn Nhất đi xử lý.”

Bây giờ anh không thể rời đi được.

Lục Cận Phong quét nhìn một vòng sảnh tiệc, không nhìn thấy Vạn Nhất đâu: “Yên Yên, em có nhìn thấy Vạn Nhất không?”

“Lúc nãy có thấy, em bảo anh ta một lát giúp em tiếp đón Lâu Doanh, mới một lúc mà đã đi đâu rồi?” Tô Yên cũng không nhìn thấy Vạn Nhất, quả nhiên là một người không đáng tin chút nào: “Em đi tìm con đã.”

“Được, chú ý an toàn.”

“Vâng!”

Tô Yên lại đi ra khỏi sảnh tiệc. Tô Vân vẫn luôn chú ý đến Tô Yên, thấy cô đi ra rồi đi vào, đi vào rồi lại đi ra, chắc chắn là đã có chuyện gì đó.

Tô Vân chỉ hận không thể có chuyện lớn xảy ra với Tô Yên. Cô ta bỏ ly rượu đỏ xuống, đi theo ra ngoài.

Trên hành lang không có ai cả, chỉ mới một lúc mà đã không thấy người rồi.

Cùng lúc này.

Trong nhà vệ sinh.

Vạn Nhất đang soi gương chỉnh trang lại tây trang của mình, đến sợi tóc không ngay ngắn cũng được vuốt ngay lại.

“Thật là đẹp trai!”

Vạn Nhất nhìn bản thân trong gương, không nhịn được mà tự khen mình.

Vô cùng tự luyến, giống như chú chim khổng tước đang xoè đuôi.

Vạn Nhất vô cùng hài lòng, đi ra khỏi nhà vệ sinh. Anh ta đi nhanh, lúc quẹo cua thì đụng vào một xe đẩy rác đang đi đến.

Tây trang bị vướng rách rồi.

Sắc mặt Vạn Nhất lập tức trở nên không tốt, thấy đối phương là một dì lao công, đành đè lừa giận xuống.

“Bỏ đi bỏ đi.”

“Xin lỗi.”

Người đẩy xe chính là Tần Nhã Hân, cô ta đeo khẩu trang, cúi thấp đầu, mặc đồng phục của dì lao công.

Tâm trạng đang tốt của Vạn Nhất bị phá hoại, nhưng cũng không so đo với một dì lao công, nhanh chóng đi lướt qua.

Lúc đi ngang qua, Vạn Nhất ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, anh ta hiểu khá rõ về nước hoa, lập tức ngửi ra đây là mẫu mới nhất của “Y Luyến”, giá bán tận hơn năm mươi ngàn một chai.

Dì lao công một tháng có được bao nhiêu tiền lương chứ? Sao có thể thời thượng như vậy, dùng loại nước hoa đắt tiền như thế?

“Đứng lại.”

Vạn Nhất xoay người, gọi Tần Nhã Hân đang định rời đi: “Xoay người lại, tháo khẩu trang xuống.”

Tần Nhã Hân cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lấy tay vịn của xe đẩy, không dám xoay người.

Vạn Nhất cảm thấy không ổn, vòng đến trước mặt Tần Nhã Hân để nhìn.

Đột nhiên, Tần Nhã Hân đẩy chiếc xe tông mạnh vào Vạn Nhất, sau đó lập tức đẩy xe chạy ra ngoài.

Vạn Nhất nhanh kéo khẩu trang của Tần Nhã Hân xuống, nhìn rõ mặt của cô ta, ngạc nhiên nói: “Nhã Hân, thật sự là cô sao, cô đến đây làm gì?”

Tần Nhã Hân lấy tay che mặt, sợ bị người khác nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình.

“Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Nhã Hân.”

Vạn Nhất nắm lấy tay Tần Nhã Hân: “Đừng hòng đi, nói mau, cô đến đây làm gì? Nhã Hân, tôi cảnh cáo cô, đừng làm bậy, sự kiên nhẫn của tất cả chúng tôi đều có hạn thôi đấy.”

Vạn Nhất biết thời gian trước, Tần Nhã Hân đã đến thôn Trương Gia bắt Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.

Tần Nhã Hân giãy không thoát, nói: “Em chỉ đến để nhìn anh Cận Phong thôi, không có ý gì khác, anh và em quen biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn không hiểu con người em sao?”

Vạn Nhất chế giễu: “Con gái của Tần Chấn Lâm, người đứng đầu Địa Sát, trước kia chúng tôi bị hai chị em cô gạt nhiều năm như vậy, tôi thật sự nhìn không ra con người của cô, tôi khuyên cô đừng gây chuyện nữa, đừng tiếp bước theo chị cô.”

Tần Nhã Hân đột nhiên tỏ ra đáng thương: “Anh Cận Phong đã có bốn đứa con với Tô Yên rồi, cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, em còn có thể làm gì nữa chứ, bây giờ khắp nơi đều đang truy lùng em, em muốn rời khỏi đây cũng không thể đi, em chỉ là nghe nói hôm nay anh Cận Phong sẽ tới đây, nên em đến đây chỉ là muốn lén lút nhìn anh ấy một cái mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”

Tần Nhã Hân cố tình đưa vết sẹo trên mặt ra cho Vạn Nhất nhìn thấy, vết sẹo dữ tợn trông vô cùng đáng sợ.

“Anh có biết vết thương này là từ đâu không? Là do Tô Yên rạch đấy, miệng vết thương quá sâu, không thể khép lại được, em đã làm mười mấy cuộc phẫu thuật phục hồi nhưng vẫn không thể nào loại bỏ được.”

Tần Nhã Hân nói đến đây thì rơi nước mắt: “Đối với một người phụ nữ, vẻ ngoài quan trọng đến thế nào chứ, bây giờ em căn bản không thể nào gặp người khác.”

Nhìn thấy vết thương trên mặt Tần Nhã Hân, Vạn Nhất cũng hơi không nhịn được mà cảm thấy đồng tình.

Một gương mặt đẹp như vậy mà lại có một vết sẹo xấu xí như thế, đổi lại là cô gái khác thì cũng không thể nào chấp nhận được.

“Trở về tôi sẽ bảo Xa Thành Nghị xem cho cô, tên đó cả ngày nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ, nói không chừng có thể chữa lành gương mặt của cô.”

Tần Nhã Hân đã thử qua rất nhiều cách rồi, cô ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng với lời nói của Vạn Nhất.

“Anh Vạn Nhất, anh đừng lo lắng cho em nữa, có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho em. Em còn có việc, đi trước đây, anh đừng có nói với anh Cận Phong là em đến đây nhé, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ đến làm phiền anh Cận Phong và Tô Yên nữa.”

Tần Nhã Hân ấm ức khóc lóc, gương mặt đẫm nước mắt. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Vạn Nhất làm sao có thể thật sự đưa cô ta đến cục cảnh sát chứ.

Vạn Nhất nói: “Cô thật sự ăn năn, tôi cũng cảm thấy vui cho cô. Cô hãy quản lý Địa Sát cho tốt, sau này đừng đến Đế Đô nữa, đi đi.”

“Cảm ơn anh Vạn Nhất.”

Tần Nhã Hân lau nước mắt, đẩy xe rời đi.

Tần Nhã Hân vừa mới rời đi một lúc, Lâu Doanh đã lo lắng không yên chạy đến: “Gà luộc, anh có nhìn thấy Tần Nhã Hân không?”

Tiếng gọi “gà luộc” này khiến Vạn Nhất không vui: “Mẫu dạ xoa, nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô xem, có thể thục nữ một chút, có chút dáng vẻ của phụ nữ không, uổng công cô có gương mặt của một người phụ nữ, nhưng tính cách lại chẳng khác gì đàn ông.”

Lâu Doanh gấp gáp nói: “Ít nói nhảm thôi, có nhìn thấy Tần Nhã Hân không, cô ta đẩy xe đẩy, mặc bộ đồng phục của dì lao công.”

“Có nhìn thấy, cô ấy đi rồi, sao vậy?” Vạn Nhất không hiểu gì cả.

Hai mắt Lâu Doanh trừng to: “Anh để cô ta đi?”

“Đúng vậy!” Vạn Nhất tưởng rằng Lâu Doanh đến bắt Tần Nhã Hân vì chuyện cô ta bắt cóc Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc trước kia, nên nói: “Có giỏi thì tự mình đi bắt.”

“Anh đúng là đồ đầu heo, Hạ Vũ Mặc đang ở trong xe đẩy của Tần Nhã Hân đấy.”

Vạn Nhất kinh ngạc nói: “Gì cơ?”

“Cô ta đi hướng nào?” Lâu Doanh lười nói nhiều lời với Vạn Nhất.

“Cửa sau.”

“Mau, đuổi theo.”

Lâu Doanh co chân chạy ra cửa sau, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Tô Yên: “Chị, cô ta chạy ra cửa sau rồi.”

Mấy phút trước, Tô Yên tìm thấy Hạ Phi, mới biết rằng Hạ Vũ Mặc không ở cùng Hạ Phi, sau đó cô xem camera, phát hiện Hạ Vũ Mặc đã bất tỉnh và bị để vào trong xe đẩy mà Tần Nhã Hân đẩy.

Lâu Doanh xem xong camera thì chạy đến đây trước.

Vạn Nhất cũng lập tức chạy ra cửa sau, đúng lúc nhìn thấy Tần Nhã Hân lái xe rời đi, chiếc xe lao công cô ta đẩy trước đó bị bỏ qua một bên.

Lâu Doanh tức tối: “Chậm một bước rồi.”

“Lên xe.”

Vạn Nhất lập tức đi qua chiếc xe màu trắng ở bên cạnh. Bãi đậu xe trước mặt đã kín chỗ rồi, trước đó vi để đi đường tắt, anh ta đã đậu xe ở cửa sau.

Lâu Doanh kéo cửa xe ra ngồi vào: “Biển số xe là 286F2.”

Lúc nãy cô ấy đã ghi nhớ biển số xe của Tần Nhã Hân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.