Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 292: Chương 292: Thay tôi tiếp đón Lâu Doanh




Tô Vân thật sự chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Cô ta chỉ biết rằng đối phương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu đã trẻ như vậy, lại còn dốc lòng cho sự nghiệp như thế, chắc chắn là vẫn chưa kết hôn sinh con.

Nghĩ đến đây, Tô Vân lại cảm thấy có chút động lực: “Tôi từng sinh con thì sao chứ, ít nhất bây giờ tôi đang độc thân. Còn cô lén lút tìm trai đẹp sau lưng Lục Cận Phong, với tính cách của anh ta, tôi đột nhiên rất muốn nhìn xem cô sẽ có kết cục thế nào.”

Tô Vân hận không thể khiến Lục Cận Phong ra tay với Tô Yên, còn là kiểu đánh cô đến chết.

Lúc trước khi Tần Phương Linh ngoại tình bị bắt được, Tô Đình Nghiêm đã đánh bà ta đến chết.

Tô Yên thở dài một hơi, hỏi: “Tô Vân, cô ra ngoài tham gia tiệc rượu mà không chuẩn bị trước sao?”

Tô Vân có dự cảm không tốt: “Cô có ý gì?”

Không cần Tô Yên nói rõ, lúc này, Lý Mộc Sinh đã đi qua: “Tiểu Yên, sao Tiểu Phong vẫn còn chưa tới? Là bên tổ chức, hai vợ chồng các con có thể tích cực một chút không, rất nhiều bạn bè truyền thông và cả những nhân vật ưu tú khắp thế giới đều đang đợi kìa.”

“Cha nuôi, Lục Cận Phong đang nghe điện thoại…” Tô Yên còn chưa nói xong thì đã thấy Lục Cận Phong đến, nói: “Cha nuôi, anh ấy đến rồi, tiệc rượu sẽ lập tức bắt đầu ngay.”

Lục Cận Phong vừa xuất hiện, suýt nữa đã khiến cả hội trường lật ngửa.

Tô Vân kinh ngạc bởi câu “là bên tổ chức” của Lý Mộc Sinh đến ngẩn người, buổi tiệc rượu này là do Tô Yên và Lục Cận Phong tổ chức sao?

Tô Yên ngoài cười như trong không cười, nói: “Trân trọng cơ hội tham gia tiệc rượu lần này đi, sau này bất kỳ buổi tiệc nào mà Tô Yên tôi tổ chức, cô cũng sẽ không có tư cách tham gia đâu.”

Cô không muốn phải thường xuyên nhìn thấy người mà mình không thích, cô đâu phải là Thánh mẫu.

Tô Vân hoàn hồn lại, tỏ vẻ khó tin: “Chủ tịch của Tập đoàn Yên Phong là Lục Cận Phong sao?”

Hai chữ Yên Phong đã đủ để nói rõ tất cả rồi, như vậy còn chưa đủ hay sao?

“Ò!” Tô Yên nở nụ cười tức chết người không đền mạng: “Lần sau khi ra cửa nhớ mang theo chỉ số thông minh, nếu không sẽ trở thành trò cười đấy.”

Tô Vân nhớ đến chuyện xảy ra ở cửa hàng bán hàng xa xỉ mấy hôm trước, Tô Yên tiện tay lấy ra một tấm thẻ đen, lúc đó cô ta đâu ngờ được là Lục Cận Phong đã trở mình được rồi.

Bây giờ mới có hơn một tháng, sao Lục Cận Phong có thể trở mình nhanh như vậy được chứ?

Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Tô Vân không kìm nén nổi cảm xúc của mình, kéo Tô Yên lại: “Lục Cận Phong đã thật sự trở mình rồi sao? Sao có thể?”

“Không phải cô đã nhìn thấy rồi sao?”

Chuyện này đã rõ ràng như vậy rồi, chỉ là Tô Vân không muốn tin mà thôi.

“Tôi nghe nói Lục Thị phá sản, nợ mấy trăm tỷ, một con số lớn như vậy, sao có thể trả sạch chỉ trong thời gian ngắn, sau đó lại vùng dậy chứ?”

“Có lẽ người khác không thể, nhưng anh ấy là Lục Cận Phong, anh ấy có khả năng này.” Tô Yên là vợ của Lục Cận Phong, cô cảm thấy vô cùng tự hào: “Đúng rồi, tôi vẫn luôn quên mất một việc, đó là phải cảm ơn cô lúc đầu đã đẩy một người chồng tốt như vậy cho tôi, cảm ơn nhé.”

Lời này có chắc là không phải đang châm dầu vào lửa, tức chết Tô Vân chứ?

Tô Vân bị chọc tức đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lại. Cô ta lại một lần nữa cảm thấy hối hận khi đã nhường Lục Cận Phong cho Tô Yên, nếu như lúc đầu cô ta gả cho Lục Cận Phong, vậy thì bây giờ tốt biết bao.

Tô Yên đi đến bên cạnh Lục Cận Phong, hai người lên sân khấu với tư cách chủ tiệc, khoảnh khắc đó, dường như trời đất thay đổi, hai người quả thật là duyên trời định.

Khi Lục Cận Phong tiết lộ mình là Chủ tịch của Tập đoàn Yên Phong, người kinh ngạc không chỉ có một mình Tô Vân, mà các khách mời phía trước đều vô cùng bất ngờ.

Tập đoàn Yên Phong có thế như chẻ tre, với thế tấn công mạnh mẽ đã nhanh chóng đứng vững, lúc nãy mọi người còn đang suy đoán không biết vị Chủ tịch bí ẩn này là ai, nhưng không ai đoán đó lại là Lục Cận Phong vừa mới tuyên bố phá sản cách đây không lâu.

Tốc độ kiếm tiền và độ nhạy bén đối với cơ hội kinh doanh của Lục Cận Phong thật là thần kỳ.

Người đàn ông mạnh mẽ thế này, điều khiến người khác tức nhất không phải là khả năng kiếm tiền của anh, mà là anh còn rất cưng chiều vợ.

Tô Yên chiến phần lớn cổ phần của Tập đoàn Yên Phong, việc này chứng tỏ Lục Cận Phong là người làm công cho Tô Yên.

Lục Cận Phong không hổ danh là đứa con của trời, dưới ánh đèn sân khấu, tay anh vẫn luôn nắm lấy tay của Tô Yên, gương mặt góc cạnh rõ ràng ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng có mặt, đang ở phía dưới nhìn cha mẹ mình.

“Cha thật là giỏi.”

Cha mẹ trở thành tấm gương tốt mới là cách giáo dục con trẻ tốt nhất.

Vạn Nhất ở bên cạnh phỉ nhổ: “Đây đâu phải là buổi họp mặt của Tập đoàn Yên Phong với mọi người, đây là buổi phát cơm chó mới đúng, gạt hết đám người độc thân chúng ta vào đây, sau đó đóng cửa rải cơm.”

Còn không phải sao, Lục Cận Phong cầm đèn pin, ánh mắt nhìn Tô Yên một cách cưng chiều, sau đó tuyên bố với mọi người: “Ngày sáu tháng sáu, tôi và vợ của tôi sẽ tổ chức hôn lễ tại khách sạn Tinh Tế, đến lúc đó hoan nghênh bạn bè thân thiết đến uống ly rượu mừng.”

Anh vừa tuyên bố thời gian kết hôn, cả hội trường lại trở nên xôn xao.

Tô Yên đã trở thành đối tượng mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ, mọi người đều cho rằng sau khi Tô Yên sinh con, Lục Cận Phong cũng sẽ không cho cô hôn lễ mang tính hình thức như thế này đâu, ai ngờ Lục Cận Phong lại cho.

Tô Yên ngại ngùng, nép vào người Lục Cận Phong như chú chim nhỏ, cảnh tượng này vô cùng bổ mắt, chén cơm chó này, mọi người kính trước.

Mọi người đều lần lượt nói lời chúc mừng.

“Chúc mừng Tổng giám đốc Lục, chúc mừng mợ Lục.”

“Mợ Lục, Tổng giám đốc Lục, chúc hai người trăm năm hoà hợp.”

Đôi mắt ghen tức của Tô Vân sắp phun ra lửa rồi, sự ghen tức sẽ khiến người ta thay đổi, mà người ghen tị đâu chỉ có một mình Tô Vân.

Sở Hướng Nam cũng ghen tị chứ. Ở trước mặt Lục Cận Phong, lòng tự tôn của một người đàn ông trong anh ta đã bị anh giẫm nát.

Thậm chí anh ta cũng chẳng còn mặt mũi, chẳng có dũng khí để đứng trước mặt Lục Cận Phong nữa.

Thế mà lúc nãy anh ta còn không sợ chết mà đi trêu chọc Tô Yên, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Sở Hướng Nam cố gắng đi qua, học theo đám thương nhân xung quanh: “Chúc mừng Tổng giám đốc Lục, mợ Lục, chúc Tổng giám đốc Lục và mợ Lục trăm năm hoà hợp.”

Tô Yên vô cùng khinh thường cách làm này của Sở Hướng Nam, thật là không có liêm sỉ mà.

Lục Cận Phong nâng ly: “Tổng giám đốc Sở, đến lúc đó nhất định phải đến uống ly rượu mừng đấy.”

Đây là Lục Cận Phong đích thân mời đấy.

Sở Hướng Nam được coi trọng, cảm thấy vừa mừng vừa lo: “Nhất định, nhất định.”

Tô Yên ngạc nhiên, mời Sở Hướng Nam không phải khiến mình thêm tức sao?

“Sao anh lại mời anh ta?” Tô Yên đè thấp giọng hỏi.

“Để tình địch hết hy vọng.” Lục Cận Phong nói: “Nếu so ra, lực sát thương khá lớn đấy.”

“Không ngờ anh cũng thật nhỏ mọn đấy.” Tô Yên không nhịn được mà bật cười: “Em còn tưởng anh thật sự rộng lượng như vậy chứ.”

“Đối với tình địch, anh sẽ không bao giờ qua loa.”

Dù có thế nào thì Sở Hướng Nam cũng là bạn trai cũ của Tô Yên, sao Lục Cận Phong có thể không để bụng được.

“Được rồi, anh nói chuyện với mọi người đi, em đi tìm con trai.”

Tô Yên buông Lục Cận Phong ra, tay cô bị nắm cả đêm, lòng bàn tay đầy mồ hôi rồi.

Tô Yên nhìn khắp nơi, không thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đâu cả, nhưng lại nhìn thấy Vạn Nhất, cô đi qua hỏi: “Hạ Phi và Tiểu Vũ đâu rồi?”

“Vừa mới ra ngoài rồi, không biết hai anh em nó làm gì mà bí mật lắm.”

“Được, tôi đi tìm tụi nó.” Tô Yên đi vài bước, lại dừng lại, nói: “Vạn Nhất, một lát nữa Lâu Doanh và Phi Minh sẽ đến, cậu giúp tôi tiếp đón họ trước nhé.”

“Mẫu dạ xoa đó sắp đến?” Vạn Nhất lập tức vực dậy tinh thần.

Tô Yên cười cười, đi xuyên qua hành lang ra bên ngoài.

Lúc này, một dì lao công đẩy xe đẩy, đội khẩu trang đi qua từ phía đối diện.

Hai tay Tô Yên nhấc váy, cũng không để ý đến đối phương, cô đi ngang qua dì lao công đó.

Khi Tô Yên đi lướt qua, mới đột nhiên phát hiện sự bất thường.

Vào khoảnh khắc đi lướt qua đó, dì lao công đó hơi cúi đầu, cô vô thức liếc nhìn một cái, thấy trên mặt của dì mặc đồ lao công đó có một vết sẹo.

Đến khẩu trang cũng không che hết được vết sẹo đó.

Tô Yên nhớ ra rồi, là Tần Nhã Hân.

Đợi đến khi Tô Yên quay đầu, trong hành lang đã không còn ai nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.