Vạn Nhất đang ngồi trong văn phòng của Lãnh Phùng, mỉm cười vẫy tay chào hỏi Lâu Doanh: “Cô Lâu, buổi sáng tốt lành!”
Nụ cười đó dù nhìn thế nào cũng thấy có chút gian xảo.
Khóe miệng Lâu Doanh co giật: “Vốn dĩ đang khá tốt đấy, nhưng khi nhìn thấy anh, thì đã không chắc nữa rồi.”
Vạn Nhất cười xấu xa: “Cô Lâu, tốt xấu gì chúng ta cũng đã có giao tình mấy năm rồi. Ban đầu nếu không phải bóng rổ của cô đập trúng tôi, chúng ta đã không có mối duyên phận này rồi.”
Lâu Doanh mở to hai mắt: “Đội trưởng Lãnh nói với anh sao?”
Lúc đầu chỉ là cô ấy nói lung tung vậy thôi.
“Tôi không ngờ cô Lâu lại thông minh đến vậy. Lời nói dối này làm cho tôi không thể nào tìm ra lỗi được luôn đấy.” Vạn Nhất tiến đến gần Lâu Doanh và quan sát Lâu Doanh một lượt: “Mà này, ban đầu cô đã giấu đồ ở đâu vậy?”
Đây là điều mà Vạn Nhất chưa bao giờ thông. Vào thời điểm đó, anh ta đã kiểm tra toàn bộ cơ thể của Lâu Doanh từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ...
Vạn Nhất ánh mắt rơi vào trên ngực Lâu Doanh: “Thật biết chỗ giấu mà.”
Lâu Doanh biết rằng Vạn Nhất đã phản ứng lại rồi, nên đắc ý nói: “Bây giờ anh biết thì đã sao, đúng rồi, mới sáng sớm anh đến đây làm gì?”
Lâu Doanh liếc nhìn bữa sáng trên bàn, vẻ mặt như chợt tỉnh ngộ, cười nói: “Đến đưa bữa sáng tình cảm cho đội trưởng Lãnh, anh sợ tôi cướp mất người đàn ông của anh sao?”
Bạch Phi Minh vốn dĩ đã ngồi xuống uống nước, chứng kiến hai người đấu võ mồm, nghe vậy suýt chút nữa là sặc chết vì những lời của Lâu Doanh.
Bạch Phi Minh ngẩng đầu hỏi: “Hai người trở thành tình địch với nhau từ khi nào vậy?”
Điều này không đúng, một nam một nữ có thể trở thành tình địch của nhau sao?
Bữa sáng thực sự là do Vạn Nhất lúc tới đây tiện đường mang đến.
Đúng lúc này, Lãnh Phùng đẩy cửa bước vào, thấy Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều đã đến, anh ta nói: “Hai người đến đúng giờ quá nhỉ. Bây giờ đi gặp cục trưởng làm thủ tục với tôi.”
Lâu Doanh càu nhàu: “Ăn cơm nhà nước đúng là rắc rối.”
Nếu không phải là thủ tục này thì là thủ tục kia.
Dài dòng.
Lãnh Phùng đã tiếp xúc với Lâu Doanh nhiều ngày như vậy, nên cũng đã hiểu được một chút tính tình của cô, nên cũng không so đo.
Vạn Nhất lên tiếng: “Lãnh Cục Băng, có đem bữa sáng cho cậu!”
“Cảm ơn!” Lãnh Phùng cầm bữa sáng vừa ăn vừa đi.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Lâu Doanh, đó là đang thể hiện tình cảm.
Lãnh Phùng đi phía trước, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh theo sau, Vạn Nhất đi đến bên cạnh Lâu Doanh, hai người đi chậm lại.
Vạn Nhất hạ giọng nói: “Nhớ kỹ ba điều mà cô đã hứa với tôi lúc trước. Bây giờ, tôi yêu cầu cô làm điều đầu tiên là giữ khoảng cách với cục Lãnh Cục Băng. không được có ý đồ gì với cậu ấy nữa.”
Sau này hai người sẽ phải thường xuyên làm việc với nhau nên Vạn Nhất không yên tâm, nên mới lấy ra con át chủ bài. Nắm chắc Lâu Doanh trước rồi hẵn tính tiếp.
Lâu Doanh ghét bỏ liếc nhìn Vạn Nhất một cái: “Bụng dạ đầu óc hẹp hòi như đàn bà, biết rồi, anh ta là cong, cho dù tôi có ý đồ gì với anh ta, thì cũng không bẻ thẳng lại được, anh cứ yên tâm đi, Lâu Doanh tôi một lời đã nói là sẽ không bao giờ tút lại. Nhân tiện, còn hai chuyện kia thì sao?”
Lâu Doanh thực sự rất giữ chữ tín, thông thường người khác không nghĩa khí trước thì cô ấy mới không giữ chữ tín.
Vì Lãnh Phùng, Vạn Nhất lại lấy “ba tấm kim bài miễn tử” đó ra, xem ra thật sự là tình yêu đích thực rồi. Cô làm gì có suy tính gì với Lãnh Phùng cơ chứ.
Nhưng trong cục này có nhiều anh trai như vậy, cô không có ý đồ gì với Lãnh Phùng, cô vẫn có một nhóm anh trai để trêu chọc nữa mà.
Chỉ cần đừng quá vui là được được.
Người có thể vào cục làm việc, IQ, EQ, thể lực nhất định không tồi, đều là đỉnh cao, tùy tiện chọn một người làm bạn trai cũng đều không tệ.
Làm sao Vạn Nhất có thể biết cái tâm địa gian xảo đó của Lâu Doanh được, anh ta nói: “Hai điều còn lại tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Cô làm chuyện này đàng hoàng trước cho tôi đã.”
“Không có vấn đề gì” Lâu Doanh đồng ý rất thoải mái.
Lúc này, một số đồng nghiệp nam đi tập thể dục buổi sáng quay về, do ra mồ hôi nên ai nấy đều cởi áo, để trần.
Ai nấy thân hình cũng đều siêu đẹp, đường cơ bắp hoàn hảo, vô cùng bắt mắt.
Lâu Doanh nhiệt tình chào hỏi mọi người: “Đại Uy, Tiểu Vinh, Tiểu Cường, mọi người đã quay về rồi à, còn sớm như vậy đã đi tập thể dục rồi sao?”
Khi cô tham gia vào cuộc thi đánh giá, Lâu Doanh đã thiết lập mối quan hệ tốt với hầu hết những người trong cục, thân thiết với họ vô cùng.
Lâu Doanh có tính cách tốt, xinh đẹp, năng lực lại mạnh, ăn ngon, được mọi người quý mến.
Trong cục có rất ít cô gái, huống chi là thoàng chốc đã có hai em gái xinh đẹp và mạnh mẽ đến đây, mọi người có thể không thích, không nâng niu sao?
“Đàn em, chào buổi sáng, đội trưởng chào buổi sáng.”
Mọi người đều rất nhiệt tình chào hỏi Lâu Doanh và Lãnh Phùng.
“Ha ha, cơ thể không tồi nhỉ.” Lâu Doanh mỉm cười vỗ nhẹ vào cánh tay họ, thoải mái đập nhẹ vào ngực họ.
Để công bằng, mọi người đều để cho cô ấy vỗ một cái.
Lâu Doanh cười không hề ngượng ngùng, nhìn cơ bắp, suýt nữa là chảy cả nước miếng, miệng không ngừng nói: “Thực sự rất tốt, thực sự rất săn chắc, cảm giác không tệ.”
Vạn Nhất: “…”
Có chắc đây không phải là thừa cơ để lợi dụng không?
Thật là đã tính sai rồi, đề phòng một mình Lãnh Phùng, lại tới một nhóm khác, có còn muốn để người ta sống không hả.
Lâu Doanh không câu nệ, thoải mái, ở chung với mọi người thì đều là “anh em”, những hành động này chỉ là chào hỏi giữa anh em với nhau.
Bạch Phi Minh kéo Lâu Doanh lại và tiếp tục đi theo Lãnh Phùng.
“Lâu Doanh, tôi phát hiện ra rằng cô tới đây không phải để làm việc, cô đến vì những người này.”
Lâu Doanh nháy mắt, mỉm cười, giả vờ ngượng ngùng nói: “Đừng có vạch trần người ta mà, nếu không thì làm sao người ta có thể đây được nữa.”
Bạch Phi Minh bước nhanh hơn, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Đừng nói là cậu quen biết mình.”
“Ha ha!” Lâu Doanh cười vui vẻ hơn, chào hỏi mọi người, vui vẻ như con đường phía trước đã rộng mở.
Lâu Doanh ở trong cục rất thuận buồm xuôi gió, tràn đầy nhuệ khí, kể từ đó, mỗi ngày cô ấy đều bận rộn đi khắp nơi với Lãnh Phùng.
Một ngày nọ, Vạn Nhất buồn chán đột nhập vào văn phòng của Lục Cận Phong: “Đại ca, chán quá, hay là anh giao chút việc cho em làm đi.”
Điện ảnh Vạn Thị không cần anh ta phải nhọc lòng quản lý, Lâu Doanh bận rộn nên cũng không đến làm phiền an tah, mấy lần anh ta đến cục cũng không gặp được cô ấy, Lâu Doanh luôn bận rộn ở bên ngoài.
Vạn Nhất trước đây chỉ mong sao được yên tình, nhưng khi Lâu Doanh thực sự không tới làm phiền anh ta nữa, anh ta đột nhiên cảm thấy buồn chán.
Lục Cận Phong đang dạy Hạ Phi xem sổ sách và cách giải quyết một số chuyện trên thương trường. Thứ Hai tới, tập đoàn Lục Thị sẽ làm quen với mọi người theo một cách mới hoàn toàn.
Ngay cả tên cũng đã thay đổi, sau này sẽ không gọi là tập đoàn Lục Thị nữa, mà là tập đoàn Yên Phong.
Lấy một từ trong tên của Tô Yên và Lục Cận Phong.
Vạn Nhất lần đầu tiên nghe đến cái tên này, anh ta đã thẳng thừng nói là thô tục, ném một lượng lớn thức ăn cho chó như vậy, có còn để cho người ta sống không?
Hạ Phi nhấp chuột, thoát ra khỏi giao diện, nhìn Vạn Nhất: “Cha nuôi, nghe nói gần đây cha thường xuyên đi đến cục? Dì út làm việc trong cục như thế nào? Đã quen chưa?”
Hạ Phi đây là đang gài Vạn Nhất.
Vạn Nhất không hề đề phòng, vô tình sa vào bẫy, vô cùng khinh thường nói: “Với tính tình không có trên dưới, không có tự trọng của cô ta, thì đi đâu lại không thuận buồm xuôi gió? Cha thấy cô ta chỉ mong sao có thể ở cục mỗi ngày, ở cùng với Đại Uy, Tiểu Vinh, Tiểu Cường gì gì đó, cha vô cùng nghi ngờ rằng cô ta không phải là đang đi làm, mà đang lợi dụng để trêu chọc đàn ông, một cô con gái nhà người ta, không hề có chút thận trọng của con gái, mà lại giống như mẹ Dạ Xoa vậy…”
Khi chỉ trích Lâu Doanh, Vạn Nhất phải nói là cứ thao thao bất tuyệt.
Hai cha con Lục Cận Phong và Hạ Phi cứ nghe, đợi đến Vạn Nhất nói mệt rồi thì nghỉ hơi uống miếng nước, Hạ Phi mới nói: “Cha à, tại sao con lại ngửi thấy mùi chua chua vậy, chaa có ngửi thấy không?”
Hai cha con phối hợp rất ăn ý, Lục Cận Phong nhẹ giọng nói: “Ừm, hũ dấm vạn năm đã bị đổ rồi, có người ghen tị mà còn không biết.”
Vạn Nhất chẳng quan tâm đến, vội vàng phủ nhận: “Ai ghen? Làm sao có thể! Chẳng qua là em chỉ không quen cái tính tình đó của cô ta, đi với ai cũng câu kết làm bậy được.”
Lục Cận Phong nhìn Vạn Nhất và hỏi ngược lại: “Cậu đâu phải là gì của cô ấy. Cô ấy dụ dỗ với ai thì có liên quan gì đến cậu?”
Vạn Nhất nhất thời không thể trả lời được.
Đúng vậy, liên quan gì đến anh ta cơ chứ?
Anh ta nên ước rằng Lâu Doanh cách anh ta càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng ba đến làm phiền anh ta nữa mới phải.