Lên Xe Hoa Lúc 5 Tuổi

Chương 5: Chương 5: Đám Cưới ( Tiếp )




Xin chào, Mọi người thấy truyện mình thế nào ạ? Cảm ơn mọi người đã ủng hộ “ Lên xe hoa lúc 5 tuổi“. Pandora Phong mình cảm thấy rất vui vì được mọi người ủng hộ. Arigato. Hiện tại thì truyện sẽ có thể là.... được viết 2 chap một lần để đáp ứng mọi người. Mọi người nếu thích và muốn đọc nhiều hơn, hãy comment, mình sẽ cố gắng hơn để mọi người có được câu chuyện mà mình muốn. Chúc mọi người vui vẻ. :))))

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Mọi người cực kì hồi hộp, ngóng chờ chú rể đem cô dâu ra ngoài.

- Không biết có tìm ra được không?

- Sắp ra chưa, cũng lâu rồi mà

- Cô lên cháu trai, chúa làm được mà

....

Từng câu nói cất lên, hình ảnh cũng càng lúc càng rõ. Chú rể cùng cô dâu ra ngoài, chú rể kiếm được cô dâu. Mọi người cổ vũ, cười lớn, vui mừng vì cuối cùng hai nhân vật chính đã xuất hiện. Cô dâu trên tay chú rể rất yên phận, không nhúc nhích chút nào. Tới đích, mọi người nổ pháo, vỗ vai, vỗ tay chúc mừng chú rể. Cẩm Nhiên nhảy xuống, tới chỗ ông nội “mách tội” của chồng:

- Ông nội! Anh này tự nhiên xông vào bắt cóc con

- Nha đầu ngốc, thằng bé là chú rể, con là cô dâu, nó không kiếm con chăngr lẽ kiếm bút bê vải à

Mọi người cười lớn, cô bé cũng hiểu được câu nói cúi gầm mặt ngượng. Kim Lăng phong không thèm chờ gì nữa, mặc kệ mọi người giải vây cho Cẩm Nhiên, miệng nói:

- Nhanh lên, sắp muộn rồi

- Con trai, con vội gì chín giờ mới bắt đầu mà. Mà “nỗi buồn” đó của con vừa hết rồi giờ lại tới sao?

- Con đói rồi. Con muốn xong nhanh còn ăn

- Được. Mọi người cùng nhanh lên không con trai tôi “ đói chết” giờ

Mọi người cười tủm tỉm, lên xe đến nhà thờ. Trong xe, Cẩm Nhiên nhìn khung cảnh hai bên đường. Kim Lăng chống tay vào cửa sổ xe, nhìn cô bé. Mái tóc óng ả, bị nắng và gió trêu đùa. Khuôn mặt trắng đánh thêm ít phấn khiến cho tươi tắn thêm. Đôi môi đỏ mọng như sơ ri, chốc chốc lại suýt xoa, cười một nụ cười mê ly, rất dễ thưong không chút giả tạo như một thiên sứ. Đôi mắt sáng, trong không chút vấn đục bởi thế giới đầy mưu mô, thối nát này. Ngôi nhà thờ trang nghiêm, đẹp đẽ hiện ra. Cánh cổng mở ra, ô tô dừng lại, chú rể vào trong trước. Minh Tự Trung tới xe, dẫn cô con gái nhỏ của mình vào trong, nét mặt hạnh phúc xen lẫn xúc động hiện lên trên mặt anh. Cẩm Nhiên bước từng bước nhẹ nhàng, tiến gần vào bục nhà thờ. Kim Lăng đứng nhìn cô, mọi người ngoái nhìn cô lại thêm một lần nữa. Mẹ cô Ngân Phạm xúc động, nước mắt lăn trên má. Cẩm Nhiên khẽ lau đi giọt nước mắt, bước tiếp. Tự Trung đưa tay cô cho Kim Lăng, cậu đón lấy, nắm thật chặt chỉ sợ sẽ tuột mất. Vị cha xứ cưoif ấm áp, giọng trầm ấm bắt đầu cất lên:

- Lý Kim Lăng, con có đồng ý làm chồng Minh Cẩm Nhiên, dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay ốm đau đều luôn bảo vệ và chăm sóc cô bé như tính mạng mình, không bao giờ thay lòng không?

- Con đồng ý!

- Minh Cẩm Nhiên, con có đồng ý làm vợ Lý Kim Lăng, dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay ốm đau đều luôn bên cạnh và quan tâm và chăm sóc cậu như tính mạng mình, không bao giờ thay lòng không?

- Con...can đồng ý

- Mọi Người có ai không đồng ý cuộc hôn này thì hãy lên tiếng hoặc giơ cánh tay phải lên!

Mọi người im lặng, không một tiếng nói hay một cánh tay nào giơ lên. Rất im lặng, yên tĩnh tới khó tả. Cha nhìn quanh rồi mỉm cười thông báo:

- Ta tuyên bố: Hai con là vợ chồng. Hãy trao nhẫn cưới đi

Trần Quang Minh bạn Kim Lăng đại diện, đem nhẫn cưới đưa cho cậu. Kim Lăng cẩn thận cầm chiếc nhẫn , đeo vào tay cô bé. Cẩm Nhiên lấy nhẫn từ cô bạn Linh Linh. Đeo vào tay Kim Lăng. Từ đây, nó chính là minh chứng cho cuộc hôn nhân của họ, không gì có thể ngăn cản được. Kim Lăng cầm tay Nhiên Nhiên, kéo ra ngoài. Muối rơi xuống đầu họ, pháo hoa giấy nổ giòn rã, mọi người cười chúc mừng cho hai đứa trẻ.

Tại vườn hoa sau nhà thờ.

Cẩm Nhiên quay ra sau, cầm bó hoa, tung lên cao. Các chị, các cô vẫn chưa kết hôn tranh nhau bó hoa. Và rồi, bông hoa lại bay vào.... tay ba cô bạn của Cẩm Nhiên. Cảm Nhiênmệt mỏi rã rời, ăn lấy ăn để, không kiêng dè gì. Mọi người nhìn cô bé, gật đầu “ Chắc là muốn chóng lớn để được xinh đẹp đây mà“. Kim Lăng nghĩ “ Ăn Nhiều như thế thì cõng hơi khó, về nhà phải ăn uống nhiều, tập luyện chăm chỉ mới được. Bố mẹ cô “ hình tượng thục nữ con đâu rồi. Nhìn cứ như chết đói năm 1945 ấy“. cô bé nghĩ “ Cút, cút hết. Ta giờ chỉ muốn ăn thôi, đói chết ta rồi“. Kim Lăng thấy vợ mình ăn nhanh lại nhiều như thế, lấy ly nước cam cho:

- Uống đi không nghẹn

- Phụt

Sau lòng yêu thưong vợ của Kim Lăng, Cẩm Nhiên bì bị nghẹn, lại nghe thế, thức ăn trong miệng cô phun hết ra ngoài, hạ cánh ở mặt Kim Lăng. Mọi người giật mình, như tỉnh dậy sau giấc mộng. Người lo lắng nhất cho cậu là mẹ cậu. Con trai bà rất bảo thủ, rất trưởng tộc, cao ngạO. LẦN ÀY XONG CON DÂU CÔ THẬT RỒI. Kim Lăng lấy giấy lau, Cẩm Nhiên cúi đầu xin lỗi lia lịa. Kim Lăng nằm ngoài khả năng dự đoán của mọi người, cười

- Không sao, em ăn chậm thôi không nghẹn đó

Buổi tối,

Cẩm Nhiên thay đồ, mặc một chiếc áo rộng, quần vải dễ thương. Cô bé do mệt quá nên ngủ lúc nào không hay, lại còn ngay trên giường cưới. Kim Lăng gọi điện cho bạn xin nghỉ mấy hôm nữa, quay lại thấy con mèo nhỏ đã ngủ trên giường, cười khổ. Sau khi tắm xong, cậu bế cô bé về phòng của cô, đắp chăn cho cô rồi về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.