Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 151: Chương 151




Thường Hy quan sát Mạnh Điệp Vũ một cái, khẽ cười nói: “Biểu tiểu thư, chuyện lầu trúc kia đến tột cùng là xảy ra cái gì, tôi không cần nói thì chắc cô cũng hiểu rõ phải không?”

Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Vậy thì thế nào? Coi như cô đi khắp nơi nói tôi hãm hại cô thì có ai tin cô? Cô có chứng cớ sao?”

Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ đang lộ ra răng nhỏ sắc bén, châm chọc nói: “Nếu là vì cái này tôi cũng không tìm đến chỗ cô, tôi cũng không muốn đi làm cái chuyện vô ích như vậy. Muốn báo thù tất sẽ có biện pháp, nước hồ Thiên Hà uống ngon không?”

Sắc mặt Mạnh Điệp Vũ trắng nhợt, nhất thời hiểu được ý tứ của Thường Hy, chính là bởi vì không có chứng cứ rõ ràng cho nên nàng ta mới không mất công đi làm cái chuyện vô dụng như vậy, nhưng chắc chắn sẽ đòi lại ở chỗ khác. Nghĩ tới đây, Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy nói: “Cô cho rằng cô có thể đấu với tôi? Cô chẳng qua cũng chỉ là một cung tỳ!”

Thường Hy không chút nào tức giận, ngược lại cười càng phát ra rực rỡ, nói: “Nô tỳ thì thế nào? Tôi làm nô tỳ so với kẻ khác cũng không giống nhau, là Hoàng thượng chính miệng ngự phong, Thái tử gia cũng đối với tôi vài phần coi trọng, hôm nay ở trong Đông cung đã cùng Vân Thanh ngồi ngang hàng. Làm nô tỳ nhưng mọi việc đều được quyết, biểu tiểu thư không cảm thấy như vậy là rất tốt à? Nô đại khi chủ cũng không phải là không có, nếu như biểu tiểu thư từng bước từng bước ép sát, tôi đây đành phải làm một nô tài lấn chủ thôi! Không biết biểu tiểu thư cho rằng một Ngu Thường Hy bị cô kéo xuống nước còn có bản lãnh phản kích, có thể hay không đấu với cô một trận?”

Thân thể Mạnh Điệp Vũ mãnh liệt chấn động một hồi, sắc mặt càng trắng đến gần như trong suốt, hàm răng hung hăng cắn lấy bờ môi đã không còn chút huyết sắc nào. Nàng thế nhưng không áp chế được mà có chút sợ, hồi tưởng lại một màn tối nay, nàng đối với phản ứng nhanh nhẹn của Thường Hy là vô cùng kinh ngạc, người như vậy đúng là có tiêu chuẩn làm đối thủ của nàng!

“Cô muốn thế nào?” Mạnh Điệp Vũ lật bài, nếu như đã bị người ta xem thấu thì cũng không cần ngụy trang nữa.

“Tôi thích nói chuyện cùng người thông minh. Sự việc tối nay biểu tiểu thư đối phó với nô tỳ, đem chuẩn bị của nô tỳ làm rối tung hết thảy, tôi cũng không có gì đáng tiếc, chỉ trách bản lãnh chưa đủ. Nhưng tôi cũng sẽ không ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ phản kích, đến lúc đó ai chết vào tay ai thì chờ xem vào từng người thôi!” Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ nhất định sẽ làm khó mình, thay vì che giấu không bằng nói thẳng ra, nữ nhân có tâm kế, tránh cũng không được.

“Cô nào phải là một nô tỳ, trong mắt tôi, cô so với biểu tiểu thư này còn phách lối hơn mấy phần!” Thần sắc Mạnh Điệp Vũ tối tăm, lời nói ra ngoài lại khiến người khác kinh hãi.

“Chỉ là vì sinh tồn, điều này cũng không có gì lạ. Biểu tiểu thư là cao thủ trong cao thủ, điều này nên hiểu rõ mới phải!”

“Muốn làm gì thì cô nói thẳng, thời gian có hạn, chỉ sợ lát nữa phải đến Minh Tín điện!” Mạnh Điệp Vũ có chút nóng nảy nói, chống lại Ngu Thường Hy, việc này cũng không phải là dễ.

“Rất đơn giản, biểu tiểu thư thích Thái tử gia, chắc hẳn không hy vọng Thái tử gia bị người khác hãm hại chứ? Nô tỳ chỉ cần biểu tiểu thư đáp ứng nô tỳ một chuyện, đến Minh Tín điện biểu tiểu thư nói là cô trượt chân, nô tỳ vì cứu cô cho nên mới ngã vào trong hồ. Hơn nữa, biểu tiểu thư nhất định phải nhớ đem chuyện ở trong hồ có người kéo mắt cá chân cô nói ra.” Thường Hy lạnh lùng nói.

“Cô có ý tứ gì? Chẳng lẽ… Lúc ấy dưới nước thật sự có người?” Mạnh Điệp Vũ nhớ đến chuyện khi đó, thật vất vả mới khôi phục huyết sắc trên mặt lại lập tức trắng bệch.

“Không sai, là có người.” Thường Hy chém đinh chặt sắt nói.

“Tại sao? Tại sao phải có người?” Mạnh Điệp Vũ hoảng sợ hỏi, nàng không biết ngọn nguồn chuyện tình dĩ nhiên là sợ hãi.

“Cái này thì không mệt biểu tiểu thư phải quan tâm, cô chỉ cần biết mấy người dưới nước kia là nhằm vào Thái tử gia mà thôi!” Thường Hy không tin được Mạnh Điệp Vũ, tự nhiên sẽ không cho nàng ta biết quá nhiều.

“Cô khẳng định là không phải nhằm vào cô hay sao?” Mạnh Điệp Vũ không phải là kẻ ngu, ngược lại là một nữ nhân rất tâm kế, ngay cả bây giờ có chút sợ nhưng là cũng ngay lập tức liên tưởng được một số chuyện.

Thường Hy hé miệng mà cười cười, nói: “Biểu tiểu thư nghĩ như vậy cũng được, bởi vì hãm hại nô tỳ thì cũng đồng nghĩa với việc bôi đen lên mặt Thái tử gia, không phải đều giống nhau sao?” Nói tới chỗ này nàng dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Trong tương lai, biểu tiểu thư bất kể có thể vào được Đông cung hay không, ít nhất cô nên hiểu chúng ta là ngồi cùng một chiếc thuyền, phải nghĩ cho Thái tử gia. Nội đấu có thể, nhưng là trước mặt kẻ địch thì tuyệt đối không thể để Thái tử gia mất thể diện. Nếu như Thái tử gia ngã, tôi và cô còn có thể đứng đây tranh đấu sao?”

Mạnh Điệp Vũ gắt gao nhìn chăm chú vào Thường Hy, ước chừng qua một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Được, theo ý cô, lát nữa, kiều quy kiều, lộ quy lộ*!” (đại ý: một là một, hai là hai).

“Không thành vấn đề!”

Thường Hy biết nhất định sẽ thương lượng được với Mạnh Điệp Vũ, bởi vì nàng biết Mạnh Điệp Vũ đương nhiên không hy vọng Thái tử gia gặp chuyện không hay. Thái tử gia là biểu ca của nàng ta, bất kể tương lai có thể hay không như ý nguyện gả cho hắn thì hắn vẫn là người nàng ta phải dựa vào, cho nên Thường Hy mới có thể đánh tiền cuộc lớn như vậy.

Bên này vừa dứt lời, bên kia thái giám truyền chỉ đã đến. Thường Hy ngược lại rất thân thiết tiến lên đỡ lấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ, nâng nàng ta đi ra ngoài, diễn trò thì phải diễn cho toàn bộ.

Đợi đến thời điểm hai người đến Minh Tín điện thì bên trong đã có rất nhiều người, tất cả đều tập trung ở chỗ này, thấy hai người đi vào liền đổ dồn ánh mắt về phía bước chân của họ. Ở lúc bước vào một khắc kia, Thường Hy cố ý đem ánh sáng trong mắt thu lại, trên mặt cũng không có thoa phấn, đôi môi tái nhợt, nước trên tóc vẫn còn đọng lại, bước chân cũng là không vững vàng, tựa hồ còn chưa hết kinh sợ.

Cùng lúc đó, Mạnh Điệp Vũ thì căn bản không cần giả bộ, những năm gần đây vẫn là bộ dáng mềm yếu không xương. Mọi người đều thấy nàng ta xiêu vẹo, tựa hồ như sắp đổ xuống thì cũng không có gì kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến Thường Hy thì mới biết mọi sự so với tưởng tượng còn vượt ra ngoài nhiều lắm!

“Nô tỳ/dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ, hai người cùng quỳ xuống hành lễ, thân thể run rẩy giống như ngàn dặm lá rụng mùa thu, làm cho người ta không thể nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.

“Đều đứng lên đi. Người đâu, ban ghế ngồi!” Minh tông nhìn hai người thương tiếc nói.

Rất nhanh đã có cung nữ đưa ghế tới trước mặt hai người, nhưng là hai người nào dám ngồi. Ở chỗ này, ngoại trừ Hoàng đế, mấy vị tần phi, ngay cả Hoàng tử, Hoàng tử phi đều đứng cho nên hai người đều không dám ngồi.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, mày nhíu lại hết sức chặt, thần sắc của nàng thực không tốt, xem ra là bịnh kinh sợ không ít, thường ngày lá gan lớn như vậy, hôm nay rõ ràng cũng có một khắc yếu đuối…

“Ngu Thượng nghi, ngươi giải thích cho trẫm, tại sao hai người lại rơi vào trong nước?” Minh tông không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút cũng biết được chuyện này có kỳ quặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.