Thường Hy lập tức tiến lên một bước, thanh âm chứa vài tia hư nhược nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy quả thật nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nô tỳ đang hầu hạ bồi biểu tiểu thư nói chuyện, biểu tiểu thư lại hướng bên cạnh nô tỳ đi một bước, không biết thế nào thân thể lại tự nhiên lảo đảo giống như là dẫm phải vật gì. Nô tỳ bị dọa sợ, đưa tay kéo lại biểu tiểu thư, ai biết nô tỳ dùng sức quá lớn ngược lại chính mình lại ngã về phía trước. Nô tỳ vụng về không nhìn thấy chân của biểu tiểu thư trước mặt, vì vậy liền bị vấp một cái, ngã vào trong hồ. Nhưng là cùng lúc ấy chân của nô tỳ móc vào làn váy của biểu tiểu thư cho nên mới lôi theo biểu tiểu thư cùng rớt xuống hồ!”
Nói tới chỗ này, Thường Hy lập tức quỳ xuống, khấu đầu nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, đều là do lỗi của nô tỳ nên mới liên lụy biểu tiểu thư ngã xuống hồ, kính xin Hoàng thượng trách phạt!”
Minh tông cẩn thận quan sát vẻ mặt Thường Hy, nói: “Nếu như lời ngươi nói là thật, cứu người là điều kiện tiên quyết, không chỉ không có tội mà còn có công!” Nói tới chỗ này dừng lại, nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Điệp Vũ, lời của Ngu Thượng nghi có thật hay không?”
Mạnh Điệp Vũ nghiến răng nghiến lợi, Ngu Thường Hy đáng chết này cư nhiên đem hết mọi chuyện đổ lên người nàng, cô ta lại còn được mỹ danh cứu người, nhưng nhớ đến lời Thường Hy nói ban nãy, chỉ đành phải khom người lên tiếng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, mỗi câu Ngu Thượng nghi nói đều là thật, lúc ấy thần nữ tựa hồ dẫm phải vật gì đó cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải nhờ có Ngu Thượng nghi kéo vào thì thần nữ hẳn là đã rơi vào trong nước. Ngu Thượng nghi lâm nguy không loạn, có thể vào thời khắc mấu chốt mà đưa tay giúp đỡ, thật sự là làm người ta tán thưởng!”
Thường Hy nghe nói như thế, ở trong lòng nghĩ, Mạnh Điệp Vũ này dưới tình thế hiện tại không khỏi phải tán dương nàng mấy câu nhưng không biết trong lòng lại đem nàng mắng thành cái dạng gì rồi. Lời này từ trong miệng Mạnh Điệp Vũ nói ra khiến mọi người không còn hoài nghi gì nữa, chỉ có Tiêu Vân Trác nhìn hai người, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng là sâu trong ánh mắt lại mang theo một tia hoài nghi, đây không phải là chuyện mà Ngu Thường Hy hắn biết sẽ làm, cũng không phải là chuyện mà Mạnh Điệp Vũ sẽ làm, hai nữ nhân này đang giở trò quỷ gì đây?
Minh tông nghe thế thở dài nói: “Về sau cũng không may mắn được như vậy nữa đâu, thật may là không có chuyện gì, ngươi có bị làm sao thì ta biết giao phó thế nào với cô cô ngươi? Hài tử này, về sau đi đứng cẩn thận một chút!”
Lời này mang theo nồng đậm quan tâm, tấm lòng này cũng không phải là giả, mọi người nghe được vào tai đúng là ngũ vị tạp trần a!
Thường Hy lại càng cảm thấy Mạnh Điệp Vũ này trong lòng Hoàng thượng là vô cùng có phân lượng, sau này nàng muốn làm gì phải thật cẩn thận hơn nữa, vạn vạn không thể lưu lại dấu vết.
Mạnh Điệp Vũ nhớ tới chuyện Thường Hy, lại nghe được lời Hoàng thượng nói, nháy mắt một cái liền nghẹn ngào nói: “Điệp Vũ cám ơn dượng quan tâm. Cô cô đi rồi, Điệp Vũ cũng chỉ còn có mình dượng và biểu ca thôi. Trong lòng dượng còn có Điệp Vũ, vậy coi như Điệp Vũ có chết cũng cam tâm tình nguyện. Còn nhớ ngày bé, dượng cùng cô cô thường hay ôm Điệp Vũ cùng biểu ca chơi đùa, khi đó thật là tốt, nhưng là chỉ một cái chớp mắt…” Nói tới chỗ này cũng không có tiếp tục, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở chọc người thương tâm.
“Hài tử này còn nói cái gì đó? Chuyện chết sống cũng không kiêng kị, Ngu Thượng nghi còn không mau đem biểu tiểu thư đỡ dậy!” Minh tông lập tức nói, trên mặt tràn đầy ân cần quan tâm, lại nghĩ tới tiên Hoàng hậu đối đãi với Điệp Vũ, cảm thấy mình ngày thường đã vô tâm với đứa nhỏ này quá rồi!
Thường Hy nhất là có thể tận dụng mọi thời cơ, nhìn thấy diễn xuất của Mạnh Điệp Vũ là tương đối chân thực, Hoàng thượng vừa động lòng trắc ẩn, nàng cũng đến lúc gặt hái rồi. Nghĩ tới đây, mượn ống tay áo rộng, Thường Hy liền nhéo trên đùi mình một cái, trong khoảnh khắc đau đến nỗi nước mắt muốn vọt ra, cắn răng nhịn đau, sau đó mới cầm khăn lau đi nước mắt nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, biểu tiểu thư nói cũng không có sai, tối nay ở trong nước, hai người chúng thần thiếu chút nữa đã mất mạng, nếu không phải là Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử kịp thời chạy đến, nô tỳ cùng biểu tiểu thư nơi nào còn được đứng ở nơi này, chỉ sợ là hồn đã sớm quy về địa phủ rồi…”
“Cái gì? Đây là có chuyện gì xảy ra?” Minh tông kinh hãi, tức giận quát.
Sắc mặt Mị phi đột biến, sắc mặt của Tiêu Vân Bác cũng là vô cùng khó coi, Thẩm Phi Hà muốn nói chuyện lại bị Lệ Bình kéo lại, chỉ đành phải đem lời chưa nói nuốt trở vào. Tiêu Vân Trác mặc dù là bất động, nhưng là hắn đứng cách Thường Hy tương đối gần, nàng có thể cảm nhận được từ người hắn tỏa ra từng trận sát khí, khiến cho nàng không lạnh mà run.
Nghe được câu hỏi của Minh tông, Thường Hy cơ hồ nước mắt càng nhiều, khóc không thành tiếng, hồi lâu mới thoáng dừng lại, chân của nàng a, thật sự là đau muốn chết, mới vừa rồi nàng xuống tay quá nặng, đoán chừng trên đùi đã tím thành một khối, mười ngày nửa tháng cũng không tiêu đi, nghĩ tới đây càng cảm thấy uất ức, nghẹn ngào nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, khi nô tỳ cùng biểu tiểu thư rơi vào trong nước cũng có chút sợ hãi. Nô tỳ tuy biết bơi nhưng là không thành thạo, biểu tiểu thư cũng một dạng giống như nô tỳ, hai người dùng giằng đẩy đẩy kéo kéo muốn bơi đến chỗ phía dưới lầu trúc, định ôm một thân cây trúc chờ người đến cứu, ai biết được lúc này biểu tiểu thư kêu lên một tiếng, sau đó hô to, buông chân của ta ra… Buông chân của ra ta!… Cứu mạng a!… Cứu mạng a!…”
Thường Hy nói mấy câu đó biểu tình vô cùng giống, nhất là trong giọng nói có một loại sợ hãi khiến cho người ta cảm giác dường như chính mình đang rơi phải hoàn cảnh ấy, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, lúc này lại nghe nàng nói tiếp: “Nô tỳ lúc ấy bị dọa sợ, bơi qua liền kéo lấy cánh tay biểu tiểu thư dùng sức kéo lên nhưng là nô tỳ cách nào cũng không kéo được. Đúng lúc này mắt cá chân của nô tỳ không biết cũng bị vật gì kéo xuống, thân thể nô tỳ chìm xuống, vô cùng sợ hãi, hô to cứu mạng lại nghe được thanh âm của Nhị hoàng tử: “Là Ngu Thường Hy sao?”, nô tỳ lập tức đáp lời. Lúc này Ngũ hoàng tử cũng tới, cứu lên biểu tiểu thư, Nhị hoàng tử cứu nô tỳ, bây giờ nghĩ lại thực sự cảm thấy sợ hãi, nếu như chậm trễ một khắc thôi thì bây giờ cũng không còn được ở nơi này…”