Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trên thực tế tâm tình Cố An Hảo không hề bình tĩnh, trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng, từ đầu đến cuối Cố Thiên Minh đều biết tất cả về cái chết của mẹ cô.
Năm xưa Cố An Hảo còn bé, hoàn toàn không hiểu nguyên do mẹ mình rời khỏi Cố Thiên Minh, không chấp nhận làm người thứ ba của gia đình người khác. Rõ ràng mẹ cô là một người vô cùng kiêu ngạo vậy tại sao lại muốn dồn ép bản thân đến con đường như vậy.
Mãi cho đến sau này, Cố An Hảo mới biết, năm đó mẹ mắc bệnh nan y, trong sổ chuẩn đoán bác sĩ viết bà không thể sống quá một tháng, vì vậy mẹ mới muốn tìm cho cô một chốn ở, không hy vọng cô trở thành một đứa nhỏ lang thang đầu đường xó chợ không cha không mẹ.
Cô đều hiểu hết.
Tuy nhiên điều khiến cô không thể nào ngờ chính là trước sau mọi chuyện Cố Thiên Minh đều biết rõ nguyên do, vậy mà không có nửa điểm xót thương cho mẹ, thậm chí ông ta còn dung túng cho người nhà họ Cố không ngừng bôi đen danh dự của mẹ, đem người phụ nữ đã từng can đảm yêu ông giáng xuống còn không đáng một đồng.
Cố An Hảo ngồi trước bàn trên vở còn đang viết lại đoạn trích, thì cây bút trong tay rất nặng.
Tần Phong ngồi cạnh phát hiện lúc cô viết nét bút dường như muốn đâm thủng cả trang vở, hơi nhíu mày, nhưng vì gần đây Mạc Bạch có nhắc qua anh ta, không được đi quá gần Cố An Hảo, cũng không cần lo lắng những chuyện không nên lo, mặc dù không biết cô nhóc này đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy mà tiếp tục giảng bài.
Cố An Hảo không làm ảnh hưởng tiến trình học tập, nhưng mỗi động tác đều chậm đến cứng đờ, mỗi một lần hạ bút đều thật dùng sức.
Hơn một giờ sau, cửa phòng nghỉ được mở ra, Tần Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Tả Hàn Thành đang đi vào, vội vàng đứng lên xoay qua chỗ khác khách khí gật đầu với anh: “Tả tổng.”
Phòng nghỉ và văn phòng tổng giám đốc chỉ cách nhau một cánh cửa thủy tinh, song nếu mành cuốn thông minh được kéo lên thì có thể thấy rõ những thứ ở phía trong này.
Thông thường những lúc Cố An Hảo ở trong phòng nghỉ cùng Tần Phong học thêm, thì bên kia mành cuốn sẽ được mở ra, điều đó luôn là đương nhiên, do đó trạng thái khác lạ hôm nay của cô, hiển nhiên anh sẽ thấy hết.
Cố An Hảo nghe thấy tiếng Tần Phong đứng dậy, không quay quay đầu lại, chỉ một mực cúi đầu viết bài, mãi cho đến khi Tả Hàn Thành ra hiệu cho Tần Phong đi trước, Cố An Hảo cũng không có ngăn cản.
Ngược lại đây chính là lãnh địa của anh, anh ra lệnh đương nhiên Tần Phong không thể nào kháng nghị, thậm chí cô có cãi kết quả cũng vô dụng như nhau.
Cho đến khi Tả Hàn Thành ngồi vào vị trí ban nãy của Tần Phong, vốn dĩ tốc độ viết của Cố An Hảo đang nhanh bỗng dưng chậm dần, trong đầu đã hét loạn cả lên, không có cách nào tiếp tục di chuyển đầu bút.
Cô đảo mắt muốn nhìn anh, thì một tấm hình được anh thả đè lên tờ đáp án.
Bức ảnh đó được cắt ra từ đoạn video giám sát trong bệnh viện, bên trong chính là lần cô bị gãy xương sườn đang nằm trong phòng ICU vào hơn ba năm trước.
(*) ICU (Intensive Care Inter): Phòng hồi sức tích cực.
Cô ngẩn người, nhìn bóng dáng cô độc của chính mình ở trong bức hình, nhìn căn phòng trống rỗng, nhìn thân hình gầy gò của chính mình lẳng lặng nằm trong căn phòng tối tăm, bàn tay đang nắm bút của cô siết lại chặt cứng, sau đó đảo mắt nhìn về phía Tả Hàn Thành.
“Chuyện này đã được Cố gia phong tỏa từ lâu, bệnh viện kia cũng đã được mua chuộc từ lâu, theo lý thì không một ai có thể tra ra những hình ảnh này, làm sao anh...”
“Tại sao ba năm trước lại bị gãy xương sườn?” Tả Hàn Thành không quan tâm đến những lời nói lộn xộn trong lúc vẫn đang ngạc nhiên của cô, trực tiếp dùng một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề.
Cố An Hảo nhìn vào bức ảnh ngay trước mặt, trên người cô còn đầy băng vải, ánh mắt hiu quạnh.
“Đó là lần đầu tiên tôi chống lại bọn họ, bởi vì Cố Thi Thi mang di ảnh mẹ tôi tung lên Internet, mặc dù cô ta không nói rõ phía nhà trai là ai, dù sao cô ta cũng không thể tô đen thanh danh bố của mình, nhưng cô ta vẫn dùng mấy loại từ ngữ “tình nhân Thị trưởng, tiểu tam, bà hai...” bôi xấu danh dự của mẹ tôi. Bởi vì bọn họ nói khống, nhục mạ mẹ tôi chết rồi nhưng vẫn không được yên ổn, bị Cố Thi Thi mang di ảnh tung lên Internet cũng thôi đi, mặc khác cô ta còn lớn tiếng nói những lời lẽ không chính đáng...”
Cô nắm chặt cây bút trong tay: “Lúc đó tôi còn học sơ trung năm ba (*), chạy một mạch ra khỏi lớp, chạy về Cố gia ở trước mặt mọi người tát Cố Thi Thi một bạt tai. Kết quả...”
Cố An Hảo liếc qua hình ảnh chính mình vào ba năm trước, cười một cái, đáy mắt thấm bao nhiêu là cay đắng.
“Kết quả là thế đấy, tôi đánh bảo bối của bọn họ một bạt tai, sau đó liền bị người giúp việc Cố gia đẩy đến góc tường dùng chổi lông gà đánh đến cả người xanh tím, bị quản gia nhà họ Cố bắt lên lầu hai phạt đứng, ở trên ban công giả vờ nhỡ tay đẩy tôi xuống, dù sao thì rơi từ lầu hai xuống cũng không chết, cùng lắm thì sống thực vật thôi.”
“Điều bọn họ muốn làm nhất chính là dằn vặt tôi, Cố phu nhân cầm bình hoa đập lên người tôi, lúc đó tôi không còn sức để mà phản kháng, không thể lật người mà xoay lưng về phía bà ta, cứ như vậy bị bình hoa đập xuống nửa người trên, gãy xương sườn... Rồi...”
Trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, từ lúc cô bắt đầu cho đến lúc kể xong câu chuyện, Tả Hàn Thành không nói một câu, vẻ mặt bình tĩnh không hề thay đổi.
Cố An Hảo cũng không có nhìn vào mắt anh, chỉ buông cây bút trong tay ra, đặt tay lên trên đùi, thanh âm rất nhẹ.
“Nếu như hôm đó tôi không liều mạng bò từ trong sân ra ngoài đường, lôi kéo ống quần người đi đường cầu cứu, đoán chừng tôi cũng đã bỏ mạng ngay tại đó mất rồi. Nhưng cũng vì tình hình lúc đó của tôi bị người qua đường nhìn thấy, cho nên Cố Thiên Minh mới sợ dị nghị, không thể để bọn họ đánh chết tôi, mà cho người mang tôi đến bệnh viện, chẳng qua chuyện tôi nằm viện đã bị bọn họ ém rịt, không một ai hay biết tình huống lúc đó, lại không ngờ anh có thể tra ra được.”
Thời điểm nói những lời này Cố An Hảo rất bình tĩnh, Tả Hàn Thành nghe cũng rất bình tĩnh.
Thậm chí anh cũng không hỏi lí do tại sao cô không báo cảnh sát.
Bởi vì đáp án đã ở trong lòng mỗi người bọn họ.
Cố Thiên Minh là Thị trưởng, khiến cô bị thương chính là Cố phu nhân và người giúp việc Cố gia, giả sử khi đó cô có đến trình diện với cục trưởng cục công an cũng vô dụng.
...
Tối, Cố An Hảo bị Tả Hàn Thành mang đi ăn tối.
Anh cũng không có đề cập với cô chuyện của bức ảnh, cũng không có đề cập đến những khổ sở mà trước kia cô phải chịu đựng ở Cố gia, tựa như cuộc đối thoại ở trong phòng nghỉ chỉ là kể lại một câu chuyện xưa.
Tựa như không đến nơi đến chốn, nhưng chỉ thâm nhập một lần liền đã hiểu rõ.
Đương nhiên Cố An Hảo cũng không dám nghĩ nghiều, thế nhưng xưa nay Tả Hàn Thành chưa từng trầm mặc đến như vậy.
Mặc dù lúc mới biết anh, cho đến giờ anh không phải là người đàn ông thích bàn chuyện, tuy nhiên thái độ anh lại rất rõ ràng, dù cô không biết anh đang nghĩ gì, dù cô không nhìn thấu anh, nhưng ít nhất những lúc bình thường hai người cũng có trò chuyện với nhau.
Vậy mà hôm nay, Tả Hàn Thành lại trầm mặc một cách dị thường, khiến cho cô có chút không biết phải làm thế nào.
Thậm chí đến đêm, Tả Hàn Thành cũng không có đưa cô trở về trường học ngủ, hai người họ đến một khách sạn gần công ty thuê phòng...
Mặc dù Tả Hàn Thành vẫn cứ không thật sự muốn cô, nhưng càng ngày anh càng đòi hỏi đến vô độ, càng lúc càng dây dưa đến nóng bỏng, dường như muốn cùng cô hòa làm một hãm thật sâu vào trong xương máu mình, lại dường như chỉ muốn ôm cô thật chặt trong ngực chầm chậm đem hết thảy những ấm áp ủ quanh cô.
Vốn dĩ cô còn nghĩ tối nay anh chỉ đau lòng vì cô mà mới như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là anh bắt nạt... Vẫn là cô qua loa dùng tay giúp anh một lần, rốt cuộc anh mới cho phép cô đi ngủ.