Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 103: Chương 103: Anh động lòng với cô bé này (5).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tỉnh lại vào ngày hôm sau, một câu oán hận Cố An Hảo cũng không thể thốt ra được.

Chỉ bằng chuyện tối qua của Tả Hàn Thành, đến cùng vẫn không đem cô ăn tươi nuốt sống đúng là nhân từ hết cỡ rồi.

Cô dùng tay giải quyết cho anh, cô thiệt, phỏng chừng anh cũng thiệt.

Mặc dù hôm qua là lần đầu tiên người đàn ông này trầm mặc, nhưng giữa đêm lại giống như muốn phát tiết, thật sự khiến cô không tài nào hiểu nổi, vì thế sau khi tỉnh dậy cô nhanh chóng đi tắm rửa thay áo quần.

Đang chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm trong khách rồi đến trường, kết quả lại nhìn thấy Tả Hàn Thành hiếm khi không vội vàng tắm rửa, chỉ tỉnh dậy song ngồi đó, nhìn cô thay quần áo, nhìn cô sấy tóc, gom hết thảy những động tác đó vào trong mắt.

“Trưa nay tôi sẽ tới đón em.” Bởi vì mới sớm cho nên giọng anh có chút khàn, thật sự trầm thấp và gợi cảm.

Nhưng khi Cố An Hảo nghe xong anh nói thì chuyển tầm mắt về phía anh.

Chỉ thấy một Tả BOSS trước nay luôn cao thanh(*), quần áo chỉnh tề vào lúc này ngồi ở trên giường, mái tóc ngắn vì mới tỉnh dậy mà có chút tóc tai ngổn ngang, giảm đi cảm giác nghiêm túc của ngày thường, nhưng lại mang đến cho người khác một xúc cảm lười biếng thật chân thực.

(*) Cao quý, thanh nhã.

Cố An Hảo nghe rõ tim mình đang nhảy bình bịch, lại nhỡ đến cảnh tượng tối qua anh dằn vặt mình, kỳ thực còn kém một bước nữa là đem cái danh “vợ chồng” này ngồi cho vững.

Thiếu điều chỉ làm bước cuối cùng mà thôi, còn lại kiểu tiện nghi gì có thể chiếm thì cái gả Tả Hàn Thành kia đều chiếm hết!

Kết quả là tay của cô mỏi nhừ như muốn đứt đoạn!

Cố An Hảo vô cùng phẫn nộ đem mọi đồ đạt cho vào túi mình, cuối cùng mới tìm lại âm thanh của chính mình, nói: “Buổi trưa tôi chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi, gần đây hiệu trưởng sắp xếp tìm giáo viên dạy kèm chờ tôi, vì vậy, buổi chiều tôi không thể tới trễ.”

“Nửa giờ là đủ.” Tả Hàn Thành nói.

Mặc dù không biết ý định của anh là gì, nhưng Cố An Hảo vẫn gật đầu một cái: “Được rồi, vậy thì buổi trưa gặp.”

Nói xong cô cũng không chờ anh rời giường đi tắm rửa, trực tiếp xoay người chạy nhanh khỏi phòng, xuống phòng ăn ở lầu dưới của khách sạn cầm lấy một túi sữa cùng chút bánh mì rồi ra ngoài.

Trong căn phòng ở lầu trên cùng của khách sạn, tấm rèm kiểu Pháp trước cửa sổ sát mặt đất được mở ra, bóng dáng cao to thẳng tắp của Tả Hàn Thành đứng ở đó, ánh mắt thâm trầm nhin cô nhóc trong miệng ngậm một góc bánh mì vô cùng lo lắng chạy về phía trạm xe buýt, khóe môi anh hơi rướn lên lộ ra một độ cong hoàn hảo.

Hai phút sau, Tả Hàn Thành cầm di động lên, xoay người, nụ cười trên mặt dường như đã đóng thành băng Bắc Cực, lạnh rất lạnh.

Trong chơp mắt điện thoại đã được nối thông, Tả hàn Thành phun ra thanh âm lạnh lẽo giống như ngày thường: “Tấn Dương, điều động tất cả các mối quan hệ trong và ngoài nước kể cả quân sự hay chính trị, hay toàn bộ giới kinh doanh, thời hạn nửa năm, tôi muốn Cố Thiên Minh thị trưởng thành phố A hoàn toàn thân bại danh liệt, mãi mãi không có cơ hội cựa mình vùng lên.”

***

Mới sáng ra, Tả Hàn Thành đã nói trưa sẽ đến đón cô, vì vậy cả mặc dù cả trưa hôm đó Cô An Hảo rất tập trung nghe giảng, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn đồng hồ, cũng không biết là đang mong đợi hay là đang lo lắng.

Đến trưa, 11:30, Cố An Hảo nói với Thần Thần và Hoàng A Mao buổi trưa cô có việc muốn đi ra ngoài, không ở lại trường học.

Đối với chuyện Cố An hảo gần đây hay bận rộn, Thần Thần và Hoàng A Mao cũng thường có những lời phê bình một cách kín đáo, sau mấy lần tra hỏi cô có phải muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với bọn họ hay không, thậm chí họ còn hay thấy cô chuồn khỏi nhóm mà hành động một mình, rốt cuộc họ cũng thả cho cô đi.

Sau khi Cố An Hảo ra khỏi tòa nhà khu A, quả nhiên nhỉn thấy xe của Tả Hàn Thành đang đậu ở ngoài cổng trường, buổi trưa là thời gian học sinh lui tới rất đông. Đa phần trường A là dành cho con cháu những nhà tài phiệt trong thành phố, mặc dù khi nhìn thấy một chiếc Bently xa xỉ như vậy cũng không mấy đỗi giật mình, nhưng khi nhìn thấy Cố An Hảo bước lên con xe màu đen kia thì, tất cả đều có chút ngỡ ngàng.

Không phải gần đây phong phanh mấy cái tin điên rồ về Cố An Hảo hay sao, nói Cố An Hảo là con rơi của Cố thị trưởng, căn bản không được nhà họ Cố chám sóc kia mà?

Thế tại sao đột nhiên Cố An Hảo lại có thể ngồi lên một chiếc xe tốt như vậy?

Càng quái hơn chính là, chuyện ngày hôm đó Cố An Hảo cùng ăn mì với một mỹ nam cực soái ở trong căn-tin, rất nhiều nữ sinh mê trai đã lén chụp ảnh anh rồi up blog hoặc là đăng lên các trang mạng xã hội khác, nhưng có một nguồn tin nói hết sức quy dị nói rằng mấy bức ảnh kia trong phòng năm phút đều đã được gỡ bỏ, biến mất không một dấu vết, đồng thời tài khoản của bọn họ cũng bị ban ra đảo trong vòng 72 giờ.

Còn điều gì khác về Cố An Hảo mà mọi người không biết không?

Trong khi mấy người bạn học vây ở cửa ngoài trường học mà lòng sinh đầy bát quái, thì Cố An Hảo đã ngồi ngây ngắn trên xe, cũng không thèm nhìn đến mấy ánh mắt tò mò của bọn họ, ngược lại cô không làm chuyện gì đuối lí, chỉ là không biết tại sao Tả Hàn Thành lại đến đón cô.

Mọi khi cô đặc biệt cứng đầu, đều tự mình bắt xe về nhà hoặc là đến công ty anh, trước giờ chưa từng đồng ý những chuyện như để cho Mạc Bạch bảo tài xế tới đón hoặc là để cho Mạc Bạch đến đón cô.

Cô càng không mơ mộng đến việc Tả Hàn Thành sẽ trực tiếp đón đưa mình, vì vậy khi trưa nay bỗng nhiên anh lái xe đến đây, cho dù lúc sáng đã có nhắc qua, nhưng đáy lòng cô vẫn có một chút thấp thỏm.

Vì là đang trưa, cho nên Tả Hàn Thành đưa cô đến tòa nhà trung tâm của thành phố A để ăn trưa, sau khi ăn xong liền mang cô đến một gặp nhà tạo mẫu ở salon bên cạnh.

Trong khi Cố An Hảo vẫn còn đang choáng váng, thì đã bị anh trực tiếp đẩy đến trước mặt một nhà thiết kế, tinh thần cũng chưa thể hồi phục lại.

“Ba ngày sau có một dạ tiệc từ thiện liên kết giữa giới kinh doanh và chính trị, chuẩn bị cho cô ấy hai bộ quần áo cùng trang sức thích hợp.”

Sau khi vào cửa, Tả Hàn Thành chỉ nói vỏn vẹn có một câu đó, tất cả nhân viên trong cửa hàng như đã nhìn thấy một chữ VVVIP bự chà bá lấp ló trên mặt anh, vô cùng nhiệt tình cùng chu đáo tiến lên, dựa theo yêu cầu của anh mà kéo cô vào trong một căn phòng khác.

Từ khi anh đưa cô đến đây cho đến khi bị người khác mang cô đi thay quần áo, đầu óc vẫn cô còn đang ở trong trạng thái nửa say nữa tỉnh.

Đang lúc những người giúp cô chọn lễ phục ở trước gương thì, cô mới khôi phục được phản ứng.

Hóa ra là anh gọi nhà thiết kế giúp cô chọn lễ phục cho cuộc hội họp vào đêm thứ sáu tới.

Suýt chút nữa là cô quên luôn chuyện thứ sáu còn phải đến tham gia một buổi tiệc.

Trước đó cô cứ nghĩ là Mạc Bạch chỉ nói đùa với mình mà thôi, mà hôm qua anh cũng không đề cập đến chuyện buổi tiệc, vì vậy mới xem bản thân không có duyên tham dự.

Thế mà hôm nay đã bị anh trực tiếp đẩy cô đến trong một salon lớn nhất thành phố A, bị mấy nhà thiết kế chuyên nghiệp không ngừng thử tới thử lui áo quần màu sắc cùng nghiên cứu tạo hình.

Đổi lại là bình thường, thì khẳng định là Cố An Hảo đã sớm từ chối bọn họ dùng tóc tai và áo quần để giày vò cô rồi.

Nhưng dù sau bữa tiệc đêm thứ sáu cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện tham gia, nên dĩ nhiên cô biết hình tượng mái tóc cũn cỡn này thật ra cũng không được thích hợp cho lắm.

Cô không muốn khiến anh phải mất mặt, vì vậy chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng im để cho bọn họ mặc ý dằn vặt.

Mấy nhà thiết kế này rất chuyên nghiệp, sau khi phối tới phối lui hết áo quần cùng trang sức cho Cố An Hảo, cuối cùng cũng quyết định thiết kế cho cô một bộ mới.

Dự định thiết kế riêng hai bộ trang phục cho cô trong vòng ba ngày, còn trang sức chính là bản giới hạn do một nhà thiết lừng danh nào đó thiết kế, nói rằng nó thích hợp với khí chất và tuổi tác của cô.

Có điểu tên của nhà thiết kế kia thì cô không nhớ rõ, là một tên nước ngoài, rất dài, chỉ nhớ rằng bộ trang sức đó rất đắt, là mẫu giới hạn, rất đẹp, vân vân và vân vân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.