Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 104: Chương 104: Anh động lòng với cô bé này (6).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cuối cùng Cố An Hảo cũng được bọn họ phóng thích, đồng hồ điểm đúng 12:45’, còn chính xác 15’ nữa là vào giờ học.

Cô không mặc lễ phục đi ra ngoài, bởi vì phần trang phục bọn họ muốn đẩy nhanh tiến độ nên sẽ thiết kế xong trong ba ngày tới, còn về phần tóc thì bọn họ dùng mấy cái máy móc uốn ép kia tạo bồng lên rất nhiều, càng nhìn càng mềm mại, cũng được kéo dài ra không ít, thậm chí còn có thể miễn cưỡng tết một cái bím bé xinh ở ngay sau đầu.

Nếu như dùng một câu để miêu tả Cố An Hảo vào lúc này, thì chính là “nữ khí mười phần”, cùng với một cô nhóc năm năm qua cứ mãi giả trai quả thật hoàn toàn không hợp với phong độ.

Thật sự mà nói thì Tả Hàn Thành đã đem cô đi biến đổi triệt để từ đầu đến chân chỉ trong một lần, nhưng vì cái lí do không thể làm anh mất mặt vào đêm tiệc ngày thứ sáu, cho nên lúc này cô cũng không thể phản kháng một lời nào, chỉ có có thể ngoan ngoãn mà chấp nhận.

“Sẽ có rất nhiều người trong buổi tiệc từ thiện tối thứ sáu sao?”

Trên đường về, ngồi trong xe Tả Hàn Thành, Cố An Hảo hỏi.

“Còn chưa tham gia, đã bắt đầu căng thẳng?”

Ngón tay thon dài của Tả Hàn Thành đang đặt trên vô lăng, vừa nói chuyện với cô đồng thời ánh mắt cũng không lơ là dòng người đi trên đường.

Bất kể là giờ phút nào người đàn ông này cũng đều buộc người khác phải nhìn anh bởi một cách say đắm, thậm chí cả dáng vẻ nghiêm túc lái xe của anh cũng khiến người khác không ghìm được mà liếc mắt.

“Không phải là căng thẳng, nếu đã đồng ý đến đó rồi, thì cũng chẳng có gì phải căng thẳng cả.” Cố An Hảo hơi rướn khóe môi: “Ý của tôi là, Cố gia... Người nhà họ Cố cũng sẽ tới đó sao?”

“Sẽ.”

Đây chỉ là một câu trả lời mang tính chất cung cấp thông tin, nhưng cho dù anh không nói, cô cũng biết, nhất định Cố gia sẽ đi.

Cố An Hảo trực tiếp ngã người dựa vào chiếc ghế phía sau: “Vậy bây giờ tôi có thể đổi ý hay không? Có thể không đi hay không?”

“Không thể.”

Cô biết mà!

Cố An Hảo tủi thân đảo mắt nhìn về phía anh: “Anh biết rõ tôi nhìn thấy người nhà họ Cố sẽ không thoải mái cơ mà, nếu như dạ tiệc đêm đó gặp phải bọn họ, nhất định cả đêm tâm tình sẽ không tốt, anh muốn tôi ngược đãi trái tim nhỏ bé của mình ư?”

Tả Hàn Thành rẽ xe vào một con đường cách trường A khá gần, ánh mắt vẫn ghim chặt vào dòng xe cộ ở phía trước, âm thanh đi ra khỏi miệng trong veo nhưng nhạt nhẽo: “Bởi vì nhà họ Cố sẽ đi, cho nên em càng phải đi.”

“Tại sao tôi phải đi?” Cố An Hảo nghi hoặc, những thắc mắc cũng theo đó mà bật ra: “Cái đó chả phải là tự ngược hay sao?”

“Đã có tôi.”

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, không một gợn sóng nhưng ba chữ đơn giản đó cứ như vậy mà trầm trẩm rơi vào đáy lòng cô.

Đã có anh, cho nên người nhà họ Cố sẽ không chém chặt cô sao?

Đã có anh, cho nên cô sẽ an ổn đứng cạnh mà không bị những người khác bỏ rơi sao?

“Được, tôi đi.”

...

Cố An Hảo cho rằng gần đây mình đã gặp được “ngôi sao may mắn”, cho nên gần đây Tả Hàn Thành mới không có dằn vặt cô.

Cô luôn cầu trời khẩn Phật, hi vọng chút may mắn này có thể duy trì thêm một khoảng thời gian nữa, khiến Tả Hàn Thành có thể giữ nguyên tình trạng này, khiến cô có thể thoát khỏi cảnh tình bị anh ức hiếp đến không còn sức chống đỡ, tựa như rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục vĩnh viên không thể cựa mình vươn lên.

Kết quả thì một ngày sau, Cố An Hảo đã nhận được một phần đại lễ mà bản thân mình không tài nào mường tượng ra nổi.

Trưa hôm đó bỗng nhiên Mạc Bạch gọi đến hỏi cô dành chút thời gian để đến kí tên, Cố An Hảo không biết mình cần đến địa chỉ này để làm gì, nhưng vì Mạc Bạch đã nói ở đó có vài thứ sẽ hữu ích với cô, cũng khiến cho cô an tâm, bên cạnh đó cô sợ lại làm lỡ giờ nghỉ trưa, cho nên cũng không cẩn thận đọc phía trên hợp đồng viết những gì, cứ ngơ ngơ ngác ngác rồi kí tên vào.

Mãi cho đến khi cô được đưa trở lại trường A, nhân lúc còn nửa giờ nữa là sẽ vào học, cô mới nằm nhoài trong phòng kí túc mà cầm lấy bản hợp đồng kỹ lưỡng lật xem.

Không nhìn thì không nói đi, nhìn vào rồi mới ngỡ mình đang giẫm lên hoa hồng.

Xưa nay Cố An Hảo không nghĩ đến trong một đêm, giá trị của bản thân mình đã trở thành người có tiền, sở hữu tận mấy căn biệt thự ở thành phố A!

Rõ ràng ngày nào cô cũng chỉ có năm mươi đồng để dằn túi, ngày nào cũng phải tính toán nên ăn cơm như thế nào, phải xài tiền như thế nào mới đủ.

Kết quả đảo mắt một cái Tả Hàn Thành lại đem Lưu Cảnh Viên chuyển tên sang cho cô, bao gồm cả 100 khu chung cư nằm trong khu vực trung tâm thành phố, đều là những đoạn đường huyết mạch có giá trị cực cao ở thành phố A.

Căn bản cô không nghĩ rằng lúc trưa chính mình tùy tiện kí xong một cái tên liền giá trị bản thân đã một chốc tăng vọt như vậy, thậm chí còn vọt lên một độ cao thái quá.

Giời ạ! Một căn nhà vị thế đẹp ở Lưu Cảnh Viên thôi đã có giá lên tới 20 triệu, cùng với mấy gia nhà kia nếu cẩn thận tính toán một chút chắc cũng ngang giá bốn, năm ngàn vạn(*).

(*) Triệu sẽ lớn hơn vạn.

1 triệu = 100 vạn.

Cố An Hảo sợ đến mức nhanh chóng gọi điện thoại cho Tả Hàn Thành, kết quả là Tả đại BOSS quá bận đến mức không có thời gian tiếp điện thoại của cô, mãi cho đến khi hết tiết 1 buổi chiều anh mới gọi lại cho cô.

“Sao bỗng nhiên lại cho tôi nhiều nhà như vậy?”

Tả Hàn Thành nói: “Nếu như cô vợ nhỏ của anh đã yêu thích cái cảm giác “thỏ khôn đào ba hang(*)”, thì người làm chồng là anh đây cũng muốn đáp ứng nguyện vọng này của em.”

(*) 狡兔三窟 [Giảo thố tam quật]: Câu này là do Phùng Huyên bày kế cho Mạnh Thường Quân, ‘con người cần có mưu trí tự tồn tránh khỏi bị chết.’

An Hảo ngại ngùng.

“Hôm đó tôi cũng chỉ tùy tiện nói thôi mà, anh cũng biết tôi là bị mấy thứ tiểu thuyết tổng giám đốc vớ vẩn ấy tẩy não, hiển nhiên tôi biết toàn bộ thành phố A, thậm chí còn có không ít biệt thự nổi tiếng ở vùng ngoại ô đều là tài sản của anh, hay toàn bộ Lưu Cảnh Vên cũng là của anh!”

“Tôi chỉ nói ra một câu chuyện cười, anh lại đảo mắt một cái đưa cho tôi năm gian nhà, Tả Hàn Thành, đây là anh muốn dùng một nồi máu chó để giội chết tôi sao?”

Đích xác là anh đã đùa bỡn rồi!

Sao lại lòi ra cái khả năng chỉ vì một câu chuyện đùa hôm đó của cô liền thật sự giao cho cô mấy căn nhà!

Cứ xem như Tả Hàn Thành anh giàu nứt đố đổ vách đi chăng nữa, nhưng cũng không thể giải thích được cái nguyên nhân cô đột nhiên lại kiếm được bốn, năm vạn tiền nhà, cảm giác đó rất là áp lực...

“Ồ, có vẻ như phải dùng đến cách thức shock phản vệ(*) như thế này mới có thể đánh thẳng vào cái nhìn giá trị của em.”

(*) Là một dạng shock gây ra ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng đe dọa đến tính mạng của nạn nhân.

“Không không không, đây là anh đâu có đánh thẳng đâu, đây là anh đã một phát đánh nát cái nhìn giá trị của tôi...”

Mặc dù con số mấy chục triệu kia đối với Tả Hàn Thành chỉ là bé như chuyện anh khẽ búng một ngón tay, nhưng nó đã có thể triệt để đánh nát cái nhìn về giá trị của con người(*) của cô.

(*) Tựa như chị Cố ở đây muốn nói: ‘Bằng con số mấy chục triệu kia của anh đã đập tan cái tầm hạn định kiến [con người chỉ có như vậy] của chị.’

“Không thích? Vậy tôi sẽ bảo Mạc Bạch hủy đi.”

“Ối không không không!” Cố An Hảo vội vàng đem âm thanh tăng thêm mấy decibel(*) ngăn cấm việc anh sẽ đánh thức cô tỉnh khỏi mộng đẹp, cực kì cẩn thận nói: “Thích chứ! Tôi nhận mà! Có điều hiện tại tôi muốn xác định lại một chuyện.”

(*) Decibel (dB): là đơn vị dùng để đo cường độ của một âm thanh.

“Nói.”

“Hiện tại mấy căn nhà đó đúng là của tôi chứ?”

“... Ừ.”

“Vậy tôi có quyền được bán một trong số phải không?”

“Tại sao bán?”

Cố An Hảo móc năm mươi đồng cố định từ trong túi ra, cười hề hề nói: “Hì hì à... Là tôi muốn cải thiện thức ăn.”

“Cạch – “

Điện thoại bị cắt đứt.

Cố An Hảo ngạc nhiên mắt trừng to nhìn vào cái di động của mình.

Cái gã Tả Hàn Thành ngày ngày bình tĩnh này vậy mà cũng có lúc ngắt điện thoại của cô!

Một hành động không chút thận trọng không chút lí trí không chút quý ông không chút lịch sự như vầy thì làm sao một BOSS lớn như Tả tổng có thể làm!

Sau đó Cố An Hảo cũng có thể hình dung ra vẻ mặt của Tả Hàn Thành, ngồi luôn ở trên giường cười đến đau cả bụng.

Kết quả là vào giờ học thêm buổi tối, Cố An Hảo đã hẹn với Tần Phong cùng nhau đi đến tập đoàn Thịnh Lăng, vừa đặt chân lên tầng cao nhất của tòa cao ốc, thì chạm ngay Mạc Bạch, anh ta đi tới, đưa đến trước nặt Cố An Hảo một cái thẻ.

“Cố tiểu thư, đêm nay tổng giám đốc có việc không ở trong công ty, đây là vật tổng giám đốc để lại bảo tôi giao chô cô.”

Nhìn chiếc thẻ màu vàng thất lạc đã đã được trở về, Cố An Hảo há miệng, đến nửa ngày sau mới chìa bàn tay đang run rẩy ra đón lấy chiếc thẻ.”

Sở dĩ run rẫy cầm lấy, tất nhiên không phải vì cô sợ sệt lại càng không phải vì quá hoảng mà trở nên sợ sệt, nguyên do đích xác chỉ có một, đó là xúc cảm hưng phấn khi bản thân đã có thể cáo biệt cơm hộp!

A!

Gần đây Tả Hàn Thành đặc biệt nuông chiều cô, Cố An Hảo chợt có một cảm giác không tên, giống như là đang ngửi ra đâu đó mùi vị của một âm mưu đã được giấu mình, cho nên thời điểm cô cầm lấy chiếc thẻ tựa như là đang cầm phải một quả bom hẹn giờ!

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.