Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ở trường cấp ba, hiếm khi trường học để học sinh lớp 12 nghỉ chiều thứ sau. Nhưng mà đã là năm cuối cấp cho nên tổ chức một số hoạt động đặc sắc.
An Hảo không thích tham gia hoạt động trong trường cho nên buổi chiều cô đến tập đoàn Thịnh Lăng.
An Hảo rảnh rỗi ngồi đợi Tả Hàn Thành trong phòng làm việc của anh.
Những người không có nhiệm vụ sẽ không thể tự tiện ra ngoài. Lúc vào phòng làm việc của anh, thản nhiên ngồi lên vị trí của anh, đây có lẽ là đặc quyền duy nhất của An Hảo chăng?
Cô vui vẻ mở máy tính bàn, định lên mạng chơi games một chút để giết thời gian vì cô không rõ Tả Hàn Thành phải họp đến mấy giờ nữa.
Lúc mở máy tính nhưng lại phát hiện máy tính có cài mật khẩu.
Hơn nữa loại mật mã này là do nội bộ tập đoàn Thịnh Lăng thiết kế ra, không phải là loại mật mã bình thường mà cô thường thấy.
Mật mã gồm sau ký tự, có thể chữ cái hoặc con số. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại ngày sinh nhật trên giấy đăng ký kết hôn của Tả Hàn Thành, nhưng nhập vài lần vẫn sai. Cô lại nhập số di động của anh, từ sáu số đầu, sáu số cuối đều vẫn sai.
Cuối cùng, cô tự huyễn hoặc bản thân một chút lấy số di động của mình và cả ngày sinh của mình nhưng vẫn sai.
An Hảo im lặng, tay chống cằm ngồi trước bàn nhìn chằm chằm khung mật mã, cuối cùng cũng từ bỏ.
Sau khi tắt màn hình, cô cúi đầu xem xét bàn làm việc của Tả Hàn Thành, cầm tài liệu trên bàn xem. Cái gọi là bí mật thương nghiệp chỉ là chút số liệu báo cáo mà bộ phận trợ lý đưa lên để tổng giám đốc duyệt lại.
Phòng làm việc của tổng giám đốc cũng không phải là phòng lưu trữ, Tả Hàn Thành cũng chẳng phải là nhân viên sửa tài liệu cho nên trên bàn làm việc của anh chỉ có chút ít tài liệu cần anh duyệt và ký tên.
Nhưng mà An Hảo nhìn cũng chẳng hiểu chỉ có thể để lại lên bàn, cúi đầu xem xét ngăn kéo bên cạnh bàn, tùy tiện mở một ngăn kéo phía dưới, chẳng có gì hay ho cả.
Lúc cô đóng ngăn kéo lại, khóe mắt liếc sang sọt rác bên cạnh, một bản hợp đồng bị vứt bỏ.
Hơn nữa, hai chữ trên hiệp nghị kia đập vào mắt cô. Mạc Tuyết, Mạc Tuyết. . .Cái tên này. . .
Cho dù trước kia An Hảo không đặc biệt chú ý tới nhưng một cái tên hay như vậy khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc, theo bản năng, cô cúi người lấy bản hợp đồng kia ra.
Đây là bản dịch thỏa thuận quyền lợi hai bên.
Nội dung chủ yếu là thần tượng người Mỹ gốc Hoa — hợp tác về lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, âm nhạc trong nước.
Tiềm lực phát triển của Alice Tuyết ở Mỹ rất lớn, nên càng dễ dàng bị giới thượng lưu muốn thu vào trong tay. Nhưng mà thị trường ngành giải trí của Trung Quốc cũng chưa phát triển mạnh mẽ. Công ty quản lý bên Mỹ muốn ký hợp đồng liên quan đến Alice Tuyết.
Giao phương án khai thác tiềm lực của Alice Tuyết cho công ty giải trí lớn nhất trong nước – Dịch Tinh. Hơn nữa, sẽ tăng số lượng fan hâm mộ của Alice Tuyết đến cả trong nước.
Chuyện này liên quan đến thỏa thuận giữa Hollywood cùng công ty giải trí Dịch Tinh. Bởi vì người bỏ vốn đầu tư lớn nhất của công ty Dịch Tinh là tập đoàn Thịnh Lăng.
Cuối cùng, người có thể quyết định bản thỏa thuận này có được duyệt hay không đều cần cái gật đầu của Tả Hàn Thành.
Mà ở vị trí dưới cùng có tên người chịu trách nhiệm thì Tả Hàn Thành không ký tên. Chỗ đó vẫn trống. Mà bản thỏa thuận này bị vứt vào trong sọt rác chứng tỏ Tả Hàn Thành cũng không đồng ý với bản thỏa thuận liên quan đến Alice Tuyết.
Mà thứ hấp dẫn ánh mắt An Hảo chính là tên tiếng trung của Alice Tuyết.
Tên tiếng trung của Alice Tuyết là Mạc Tuyết.
Mạc Tuyết, Mạc Tuyết. . .
Hóa ra, thật sự có một người như vậy. Lúc trước Dịch Trạch Dương chỉ vô tình nói một câu như vậy mà lại có thể nói đúng thực tế.
Khó trách ngày đó khi ăn lẩu, nhìn thấy Alice Tuyết trên thảm đỏ mà sắc mặt Tả Hàn Thành lại lạnh lẽo như vậy.
An Hảo cầm di động lên mạng tra một chút tin tức truyền thông liên quan đến Alice Tuyết. Phát hiện Alice Tuyết đã bắt đầu gia nhập vào làng giải trí, tiến vào Hollywood.
Khoảng thời gian mà Alice Tuyết đột nhiên nổi tiếng thì Tả Hàn Thành cũng chuyển tập đoàn Thịnh Lăng từ Los Angeles Mỹ về Trung Quốc. Trụ sở chính ở Mỹ bị bỏ hoang.
Não bộ An Hảo nhanh chóng suy nghĩ. Đây liệu có phải giống như tình tiết trong phim, yêu nhau đến chết đi sống lại chứ?
Alice Tuyết và Tả Hàn Thành cũng chính là Mạc Tuyết và Tả Hàn Thành?
Đây là người yêu cũ trong truyền thuyết sao?
Trong đầu suy nghĩ đủ mọi tình huống ân oán tình thù giữa tổng tài và ngôi sao quốc tế. Đang tưởng tượng đủ loại kịch bản thì bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Cô hoảng sợ, nhanh chóng xóa lịch sử tra cứu thông tin rồi ném bản thỏa thuận hợp tác kia vào trong sọt rác.
Lúc bản hợp đồng rơi vào thùng rác thì Tả Hàn Thành đẩy cửa vào.
An Hảo nhếch môi, nở nụ cười nhiệt, nhiệt tình vẫy tay với anh, cười hì hì: “Về rồi sao?”
Tả Hàn Thành vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ có tật giật mình của An Hảo, liếc cô một cái rồi ánh mắt nhìn một vòng trên bàn làm việc, cuối cùng lại nhìn đến bản hợp đồng bị cô ném vào sọt rác.
Thấy ánh mắt anh nhìn vào sọt rác, trái tim An Hảo loạn nhịp.
Nhưng mà cố gắng nghĩ kỹ lại. Không đúng, bây giờ cô là vợ hợp pháp của Tả Hàn Thành, cho dù anh có qua lại với người phụ nữ nào hay có ân oán tình cừu gì với bạn gái cũ thì cô cũng không nen hoảng hốt!
Cô vẫn tự an ủi bản thân, mắt liếc về máy vi tính.
“Máy tính của anh có cài mật khẩu nên tôi không mở ra được. Định lên mạng chơi games một chút nhưng chưa mò được mật khẩu thì anh đã trở lại rồi!”
Sắc mặt Tả Hàn Thành lại rất lạnh lùng, không có chút cảm giác gì với bản thỏa thuận kia, chỉ vì An Hảo có vẻ mặt chột dạ nên anh hơi liếc nhìn cô rồi đưa cô ra khỏi phòng làm việc.
Tả Hàn Thành dẫn cô đi thử bộ lễ phục đã đặt làm từ ba hôm trước.
Sau khi mặc lễ phục xong, rốt cuộc An Hảo mới biết cái gì gọi là người đẹp vì lụa.
Trong khái niệm của cô, lễ phục tham dự tiệc đều là váy đầm dài hoặc ngắn, đều được những nhà thiết kế nổi tiếng và cực kỳ đắt tiền. Từng phụ kiện cũng cực kỳ quý giá.
Nhưng cô không ngờ rằng lễ phục của mình lại thiết kế dựa trên tuổi của cô — 19 tuổi. Vì vậy, lễ phục của cô giống như một nàng tiên hoa vậy!