Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vải voan mỏng xen lẫn màu lam và trắng, đồng thời điểm xuyến những đóa hoa kiều diễm lớn nhỏ không đồng nhất, cánh hoa từ xanh đậm cho tới xanh nhạt, nhị vàng tô điểm, kết hợp vải chiffon cho lớp váy mềm mại, tầng tầng lớp lớp váy mềm mại mà bồng bềnh, tạo cho người nhìn cảm giác rất thoải mái.
Hơn nữa, từng chi tiết đều được thiết kế tỉ mỉ tô điểm cho những đóa hoa kiều diễm, phần áo cùng với hai cánh tay áo bồng lên, phần cánh tay áo cũng là vải chiffon màu lam nhạt, phía dưới còn được những đóa hoa trắng nhỏ bao quanh.
Quan trọng nhất là, tóc của An Hảo được tạo kiểu khá đơn giản, cô đang thỏa mãn với kiểu tóc đơn giản mà tươi trẻ này, vui vì họ không xào nấu tóc cô lên, kết quả là trên đầu đội thêm chiếc vòng hoa rực rỡ sắc màu.
Chiếc vòng hoa này đẹp đến nỗi khiến cho người khác muốn nghẹt thở.
An Hảo ngơ ngác nhìn mình trong gương. Trước kia, ngoài lúc đi đến quán bar phải trang điểm thế này thế kia, thì bình thường cô rất ít khi trang điểm.
Thế nhưng bây giờ cô ở trong gương, trang điểm tỉ mỉ, cách trang điểm lại tinh tế tự nhiên, mái tóc ngắn nhìn tự nhiên hơn so với mái tóc của mấy người cố ý tác động vào, mái tóc chưa từng nhuộm làm nổi bật lên vòng hoa xinh đẹp, cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp lộ ra lại càng nổi bật lên da thịt trắng nõn.
Cô hoàn toàn không dám tin tưởng cô gái giống như hoa tiên tử trong gương kia là mình, cô ngơ ngác nhìn nửa ngày, cho đến khi những người gọi là chuyên viên trang điểm nổi tiếng đẩy cô từ trong phòng ra ngoài, cô bỗng nhiên có cảm giác thẹn thùng khi gặp người khác.
Bỗng nhiên thay đổi xinh đẹp như vậy, bản thân cô cảm thấy không tốt cho lắm…
Đặc biệt là khi người ở bốn phía đều nhìn cô với ánh mắt đặc biệt hài lòng về thiết kế của bọn họ, cũng đặc biệt vui khi thấy cô xinh đẹp như vậy, An Hảo thật sự muốn trôna vào trong phòng.
Tả Hàn Thành đang ngồi ở ngoài phòng khách, tùy ý lật xem tạp chí kinh doanh. Khi An Hảo bị mấy chuyên viên kia mỉm cười đẩy ra, anh ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Khoảng khắc khi ánh mắt anh chạm vào cô, An Hảo nhìn thấy ánh mắt của anh không giấu nổi sự ngạc nhiên và hài lòng.
Tuy nhiên, rõ ràng là Tả Hàn Thành không như những người khác, đều không nhịn được mà kinh ngạc trước sự thay đổi của cô. Nhưng tâm tình của anh rất tốt, anh đứng dậy đi về phía cô, nâng tay cô lên rồi dịu dàng hôn xuống, mấy chuyên viên xung quanh đều hâm mộ mỉm cười. An Hảo bị hành động ôn nhu thân sĩ như hoàng tử đối với công chúa làm cho mặt nóng ran lên.
“Rất đẹp!”
Dù cho danh vọng và tải sản của Tả Hàn Thành luôn ở trên tầng cao, anh thường tụ tập với nhiều người đẹp, thậm chí còn có không biết bao nhiêu là người đẹp tựa như tiên tử hạ phàm sát đến lại gần anh, hết người này gụp ngã thì có người sau tiến lên. Nhưng anh vẫn không keo kiệt khen ngợi An Hảo, đây cũng là lời khen từ trong thâm tâm.
An Hảo biết, nếu người như Tả Hàn Thành nói cô rất đẹp, thì là thật sự rất đẹp, tuyệt đối sẽ không đưa ra lời khen trái với lương tâm.
Chỉ là, anh không keo kiệt ca ngợi như vậy lại khiến cho cô lúng túng, đặc biệt là khi phát hiện ra người xung quanh cũng đang nhìn bọn họ. Cô không được tự nhiên mà bước lên phía trước một bước, gần sát bên cạnh anh nói:
“Có phải tôi đi tham gia cuộc thi hoa hậu gì đâu, mặc đẹp như vậy nhìn có khoa trương lắm không? Lỡ như những người khác đều mặc rất bình thường, mà tôi lại mặc long trọng quá khác người như vậy, mà bị người khác cười nhạo hay không?”
“Yên tâm, tất nhiên là không.”
Tả Hàn Thành nắm tay cô, ngón tay thon dài tay ấm áp mơn trớn cổ tay của cô, anh như rót một dòng nước ấm vào trong lòng An Hảo, khiến cho cô cảm thấy yên tâm.
Bởi vì vòng hoa trên đầu và kiểu lễ phục Hoa tiên tử trên người cô rất đẹp lại mang đến cảm giác như đóa hoa đang nở rộ, cho nên lỗ tai của An Hảo được phối hợp đeo một đôi bông tai đính kim cương đơn giản, cổ đeo dây chuyền được thiết kế tinh tế, mặt dây là hình đóa hoa lồng ghép với đá quý hình giọt nước rũ xuống trước ngực, toàn thể nhìn đều hòa hợp mà tươi mới.
Mặc dù mấy năm qua An Hảo luôn giữ cái phong cách tomboy, nhưng cô không khỏi không thừa nhận mình rất thích bộ đồ này, thích đến nỗi có hơi thấp thỏm.
Mặc đẹp như vậy, nhìn có chói mắt hay không?
Tuy nhiên, rõ ràng là Tả Hàn Thành cũng không để ý tới nội tâm thấp thỏm của cô, anh trực tiếp đưa cô rời khỏi đây. Cô còn cho là hai người sẽ trực tiếp đến địa điểm tổ chức dạ tiệc, dù sao thì cũng đã đến giờ rồi, nếu bây giờ không đến luôn thì sẽ trễ mất.
Thế nhưng, người luôn có quan niệm nghiêm khắc về thời gian như Tả Hàn Thành, bây giờ lại không vội đi đến địa điểm tổ chức dạ tiệc.
Anh lái xe chở An Hảo đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố A, đấy là nơi đầu tiên mà năm năm trước khi tập đoàn Thịnh Lăng bắt đầu đặt chân ở trong quốc nội khai phá, anh đưa An Hảo đang ăn mặc long trọng như vậy dạo qua mấy cửa hàng trong trung tâm mua sắm.
Cũng may, bây giờ đã là 8h30 tối, trung tâm mua sắm đã bắt đầu chuẩn bị để nửa giờ sau đóng cửa. Cho nên, khách hàng bên trong cũng không quá nhiều, đại đa số những ánh mắt khác thường và hâm mộ đều phát ra từ nhân viên quầy hàng.
An Hảo không biết anh đưa cô tới trung tâm mua sắm làm gì, cô cảm thấy là bây giờ mình cũng không thiếu cái gì.
Nhưng mà Tả Hàn Thành lại dừng lại ở trước cửa của một cửa hàng trang sức, anh nhìn thấy chiếc vòng tay trắng tinh khiết trong quầy, vòng pha lê trắng được khắc ra từ pha lê tinh khiết cao cấp, mẫu điêu khắc hình trái tim và các vật trang trí tô điểm, được sâu chuỗi bằng dây làm bằng bạch kim, màu sắc của bạch kim phối hợp với pha lê nhìn phá lệ đẹp mà mới mẻ.
Đến lúc Tả Hàn Thành đeo cái vòng tay kia lên trên cổ tay của cô, An Hảo đứng thất thần ở trước mặt anh một lúc lâu.
Sau khi đeo vòng tay vào, nhìn cổ tay của cô lại thêm nổi bật, rất thích hợp với làn da trắng nõn của An Hảo, cũng rất hài hòa với lễ phục và trang sức ở trên người cô.
Dưới ánh đèn trong cửa hàng, nhìn chiếc vòng tay này rất tinh khiết rất đơn giản, cũng không quá chói mắt. Thế nhưng khi đeo trên tay của An Hảo lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho những phụ kiện cô mặc trên người.
“Rất thích hợp với em, mang đi.” sau khi Tả Hàn Thành dứt lời, anh xoay người muốn thanh toán với nhân viên cửa hàng.
An Hảo kinh ngạc cúi đầu xuống đang muốn nhìn giá được niêm yết ở trong cửa hàng, cô muốn biết cái vòng tay này có giá trị bao nhiêu tiền, nhưng còn chưa thấy rõ, thì người đã bị Tả Hàn Thành đưa ra khỏi trung tâm mua sắm.
Sau khi ngồi vào trong xe, xe mới lái về phía nam của thành phố A, đi về phía tổ chức yến hội.
An Hảo ngồi ở trong xe, nâng tay lên nghịch cái vòng trên cổ tay của mình .
Pha lê thiên nhiên không phải là chất liệu khó kiếm ở trong thành phố này, thế nhưng pha lê tinh khiết thì lại khá đắt, nhỏ thì mấy trăm là lớn thì mấy ngàn, mà tinh khiết đến không tỳ vết giống như chiếc vòng này ít nhất cũng phải giá trị mấy vạn.
Hơn nữa, bạch kim phối hợp với pha lê, lại do nhà thiết kế trang sức cấp quốc tế thiết kế ra, cô không dám tưởng tượng là cái vòng này có giá trị bao nhiêu.
Cô chỉ quay đầu nhìn về phía Tả Hàn Thành, một bên mặt của anh đang được ánh đèn ngoài cửa xe chiếu qua, cô suy nghĩ, không nhịn được là kề gần bên tai anh, lẩm bẩm nói: “Hey, anh nói xem, tôi như bây giờ có tính là phản nghịch hay không?”
Tả Hàn Thành cười: “Đổi một bộ quần áo mà coi như là phản nghịch?”
“Gần đây, giá trị con người của tôi đột nhiên tăng lên, ở trong căn nhà sang trọng nhất nhì thành phố A, đảo mắt lại ăn mặc xinh đẹp như vậy để đi tham dự buổi dạ tiệc long trọng với anh, không phản nghịch thì là gì?” An Hảo trừng mắt nhìn anh.