Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 107: Chương 107: Dạ tiệc của cô bé lọ lem, Bùm! (2).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tả Hàn Thành chỉ cười không nói.

Thấy anh từ chối cho ý kiến với suy nghĩ của mình, cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tự vuốt vòng tay mình tiêu khiển.

“Chỉ là không thể không thừa nhận, mắt nhìn của anh quả thật không tệ, vòng tay này rất đẹp, bán đi cũng có giá trị, em thật sự rất thích ~”

“Bà Tả.” Đột nhiên Tả Hàn Thành mở miệng.

An Hảo nghe thế, kinh dị nâng tầm mắt: “Hả?”

Hình như đây là lần đầu tiên Tả Hàn Thành dùng từ “Bà Tả” để gọi cô, mặc dù không phải trước kia chưa từng nghe qua, nhưng đột nhiên anh gọi cô là bà Tả vẫn khiến An Hảo đờ người ra.

“Sao em lại không nghĩ đến, ngay lúc em gả cho người đàn ông tên Tả Hàn Thành, chẳng khác nào em đã có được quyền sở hữu tài chính một nửa tập đoàn Thành Lăng rồi, chỉ mấy món đồ sang trọng chút đã mua chuộc được em, em thật sự quên mất giá trị con người của chồng mình rồi sao?”

Tả Hàn Thành vừa lái xe, vừa cười lạnh chế giễu.

An Hảo kinh ngạc: “Tôi vẫn còn chưa suy nghĩ được cao siêu như thế, hơn nữa, lúc đầu khi kết hôn với anh, căn bản tôi còn không biết rốt cuộc anh là ai, sau này cho dù biết được, tôi cũng không dám nghĩ đến những thứ này, mỗi ngày đều bị anh bắt nạt, chèn ép đến ngay cả nhà cũng không dám trở về, sao có thể nghĩ đến chuyện tập đoàn Thành Lăng, phu nhân tổng giám đốc, bà Tả gì đó...”

“Trên thực tế, sau khi kết hôn một tháng, tôi bận rộn ở Los Angeles, nhưng em lại gây họa cho tôi ở thành phố A, nha đầu em đúng là không thể giống với những người phụ nữ khác được.”

“... Đó là vì, thiếu nữ xinh đẹp ưu tú như Cố An Hảo tôi, sao có thể có cô gái khác giống như tôi được.”

“Cho em chút ánh sáng em liền chói chang như mặt trời...”

An Hảo phì cười, nhẹ nhàng tựa vào vai anh lấy lòng, sau đó lập tức giữ một khoảng cách ngồi ngay ngắn, ngay lúc Tả Hàn Thành tao nhã nhìu mày, cô cười híp mắt nói:

“Cám ơn, hihi, Tả tiên sinh, gần đây chợt phát hiện ra, trở thành bà Tả thật sự là một chuyện tốt.”

Tả Hàn Thành cười khẽ, mắt nhìn phía trước, chiếc xe lao nhanh trong màn đêm.

...

Đến buổi tiệc, hiển nhiên đã trễ hơn hai mươi phút.

Loại trường hợp này, cũng chỉ là buổi lễ chúc mừng của xã hội thượng lưu, mà không phải là buổi hội nghị nghiêm túc nào đó.

Cho nên, lúc họ cho xe vào bãi xong, An Hảo cũng phát hiện còn có mấy chiếc xe cũng chậm chạp đi đến.

Người có tiền quả nhiên đều biết làm giá, Tả Hàn Thành cũng không ngoại lệ, hôm nay lại không đúng giờ như thế.

Lễ phục của An Hảo khó mà ngăn cản được gió rét của mùa đông xâm nhập, sau khi xuống xe, áo khoác của Tả Hàn Thành cũng đã bay lên người cô.

Hai người đi vào hội trường, căn bản không cần cầm theo cái gì đó gọi là thiệp mời hoặc là đồ chứng minh thân phận, gương mặt Tả Hàn Thành đã là một tấm thẻ VIP, chỉ cần cà mặt đã có người cung kính, cẩn thận nghênh đón.

Vốn dĩ An Hảo chỉ theo sát bên cạnh anh, cho đến lúc đi vào hội trường, Tả Hàn Thành chậm rãi nâng cánh tay.

An Hảo nhận được ánh mắt của anh, hiểu ý quàng lấy tay anh, mặc cho Tả Hàn Thành dẫn cô bước vào hội trường, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Đối mặt với ánh mắt cửa mọi người xung quanh, An Hảo quay đầu nói với Tả Hàn Thành: “Còn hai tháng nữa tôi mới đủ hai mươi tuổi, hôm nay lại có nhiều truyền thông như vậy, cho dù tôi tham dự với tư cách bạn gái anh, nhưng tạm thời chúng ta đừng công khai chuyện kết hôn. Ít nhất hãy đợi đến lúc tôi đủ hai mươi tuổi, bằng không, tôi sợ bởi vì anh đứng ở vị trí quá cao, những người đối đầu với anh sẽ vì chuyện nhỏ này mà bôi nhọ anh.”

“Nếu em cũng thừa nhận đây là một chuyện nhỏ, tôi có cần phải để ý không?” Tả Hàn Thành nói.

An Hảo lặng lẽ kéo ống tay áo anh: “Dù sao trước khi tôi đủ hai mươi tuổi đừng công khai chuyện kết hôn, ít nhất tôi không muốn anh phải vì chuyện của em mà chịu đựng chỉ trích.”

“Nghe theo em, nếu như không có gì đặc biệt, tôi có thể tôn trọng ý nguyện của em.” Lúc Tả Hàn Thành chuẩn bị đi qua chỗ bạn lâu năm trên thương trường, anh cúi đầu mập mờ nói bên tai An Hảo: “Chỉ có điều, bà Tả, tối nay em xinh đẹp như vậy, nếu như tôi không tranh thủ chiếm em làm của riêng, lỡ như cứ như vậy bị người khác cướp đi, có vẻ tôi mất nhiều hơn được nhỉ!”

“Không không không, anh yên tâm, tôi rất biết nhìn người, giá trị nhan sắc không cao nhất định không lọt vào mắt tôi được, cả cái hội trường này có người đàn ông nào có thể vượt qua anh? Bởi vì trẻ tuổi cho nên tôi nông cạn, dáng người bình thường, những người đàn ông khác nhất định cũng sẽ không cướp em đi làm gì~ “

An Hảo cũng cười híp mắt khẽ nói vào tai anh.

Tả Hàn Thành cười khẽ, đồng thời cũng đã có mấy vị bạn hữu trên thương trường bưng rượu đi đến, cũng vừa lúc thu vào mắt hành động thân mật của hai người họ.

“Tả tổng, thật không ngờ anh lại đến tham gia dạ tiệc tối nay, đã hai tháng không gặp rồi đúng không?”

“Vương đổng, đã lâu không gặp.” Tả Hàn Thành cười nhạt, lãnh đạm mà ưu nhã.

“Tả tổng có thể đến hội quán Nam Sơn quả thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này a!”

Tả Hàn Thành từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười gật đầu, lúc An Hảo vì nhìn thấy nhiều người xa lạ như thế không biết nên ứng xử thế nào, cánh tay anh đã đặt lên eo cô, lúc ánh mắt kinh ngạc của họ nhìn cô, Tả Hàn Thành giới thiệu: “Đây là An Hảo,...”

“Bạn gái!”

An Hảo thật sự không muốn công khai chuyện kết hôn trước khi 20 tuổi, thật sự sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho Tả Hàn Thành, vì vậy cướp lời anh.

Tả Hàn Thành cũng không nói gì, cô bày ra khuôn mặt vui vẻ gật đầu với đám người: “Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”

Mấy người có địa vị ở thành phố A kia thấy tuổi tác cô có vẻ không lớn, nhưng đứng bên cạnh Tả Hàn Thành trông cực kỳ xứng đôi.

Hơn nữa, cô gái nhỏ này lại tự xưng là bạn gái của Tả tổng, anh lại mỉm cười không có ý phản bác, vậy xem ra thật sự là bạn gái.

Vì vậy, từng người đều chúc mừng, mong muốn sớm nhận được tin vui.

Cảm giác dường như những người này rất nịnh hót Tả Hàn Thành, đồng thời cũng nịnh lây sang cô, trong lúc nhất thời liền hiểu được sự tồn tại của mình ở đây, cũng không còn quá cẩn trọng, rất tự nhiên mỉm cười với bọn họ.

Hiển nhiên Tả Hàn Thành rất hài lòng với biểu hiện của cô, chỉ nhẹ nhàng ôm eo cô như vậy, kiên nhẫn giới thiệu An Hảo mỗi khi có một vị bạn hữu đến chào.

Mặc dù tuổi tác An Hảo còn nhỏ, nhưng chỉ cần hiểu được vị trí của mình liền dễ dàng xử lí được tình huống trước mắt.

Giống như hiện tại, cô mặc lễ phục hoa lệ đứng trong đám người, nổi bật hơn những cô gái tiến đến chào hỏi.

Thậm chí, bạn gái của những người khác khi được dẫn vào cửa, bất kể bao nhiêu tuổi, lúc xuất hiện bên cạnh An Hảo cũng bị lu mờ đi vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.