Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Dường như tôi đã nhặt được bảo bối.”
An Hảo vừa mỉm cười với hai vị khách trước mắt vừa tùy tiện trò chuyện mấy câu, đồng thời nghe Tả Hàn Thành nói, liền chuyển tầm mắt về phía người đàn ông vô cùng tuấn tú bên ạnh.
Trong mắt anh ngoài hài lòng vẫn là hài lòng, dường như biểu hiện đối ứng vô cùng tự nhiên của cô vào lúc này đã làm cho tâm tình của anh rất tốt.
“Lần đầu tiên được Tả tiên sinh đưa ra ngoài gặp người khác, thân là Tả phu nhân, tôi cũng không làm cho anh quá mất thể diện, phải không?”
An Hảo cười, khoác tay lên cánh tay của anh: “Hình như phía trước có bánh ngọt, buổi tối tôi còn chưa ăn cơm, Tả tiên sinh thân ái, có thể bồi tôi đi lấy bánh ngọt lót dạ trước được không?”
Tả Hàn Thành cười, sau khi khách khí chào hỏi một nam một nữ bên cạnh cùng, thì trực tiếp dẫn cô xuyên qua đám người để đến bàn bày bánh ngọt phía trước.
An Hảo thật sự rất đói. Cô cũng không đặc biệt thích ăn đồ ngọt, nhưng trong hội trường bày rất nhiều loại bánh ngọt tinh xảo, vừa nhìn đã cảm thấy đặc biệt ngon miệng, nên cô không nhịn được mà lấy một miếng bánh nếm thử.
Sau đó, lúc cô nhìn về phía Tả Hàn Thành bên cạnh, thì anh đang bị lão tổng của mấy công ty dây dưa kéo sang một bên nói chuyện lần nữa. Cô muốn lấy cho anh một miếng, chỉ là, khi thấy anh đang không ngừng bị nhiều người quấy nhiễu, cô không thể làm gì khác hơn là nhún vai, mình đứng ở trong góc nhỏ ăn no trước rồi nói sau.
Rõ ràng hôm nay cô mặc rất long trọng, nhưng mà tất cả phụ nữ xuất hiện trong sự kiện ngày hôm nay đều cũng ăn mặc long trọng như, cho nên An Hảo cũng sẽ không quá lạc loài. Nhưng cách ăn mặc của cô hôm nay thật sự rất đẹp, làm cho tất cả đàn ông và phụ nữ đều phải liếc sang nhìn.
Trong hội trường, chỉ thấy Tả Hàn Thành hiếm khi xuất hiện ở trước giới truyền thông không ngừng bị mời rượu.
Mỗi lần anh cũng chỉ là khách khí mà ưu nhã cụng ly, sau đó chỉ uống một hớp, nồng độ của rượu vang cũng không dễ say. Nhưng An Hảo vừa ăn bánh ngọt ở bên cạnh, vừa thấy Tả Hàn Thành không chỉ bị những người ở trong giới kinh doanh muốn cùng hợp tác với tập đoàn Thịnh Lăng nghênh đón anh, mà cũng có không ít cô gái trẻ tuổi thỉnh thoảng tiến về phía của Tả Hàn Thành, mượn cơ hội tiến lên kính rượu, hoặc là mượn cơ hội đứng ở bên cạnh anh, như là đang hỏi anh có mang bạn gái đến hay không, rồi có ý muốn tự đề cử mình.
Sau khi An Hảo ở trong góc ăn hai miếng bánh ngọt thì cô đi ra, nhanh chóng đi về phía Tả Hàn Thành. Xuyên qua đám phụ nữ đang dây dưa ở bên cạnh anh, cô tự nhiên đưa tay ra khoác lên cánh tay anh.
Cô thực hiện hành động cô vợ bé nhỏ muốn cứu chồng, “Giải cứu “ anh thoát khỏi vòng vây của những cô gái đang vây quanh kia.
“Rốt cuộc thì tôi cũng hiểu tại sao anh không thích tham gia loại yến hội này.”
An Hảo vừa kéo anh ra khỏi đám người, vừa nhỏ giọng nói: “Hôm nay có rất nhiều người đến đây chỉ vì cái tên của anh thôi.”
“Ừ, làm sao em nhìn ra được?”
“Tôi nhìn thấy, có rất nhiều phụ nữ còn có những doanh nhân hoặc là quan chức chính trị cao cấp, sau khi vào cửa liền nhìn chung quanh, cụng ly với mấy người xung quanh, nhưng sau khi vừa phát hiện ra anh thì trực tiếp chạy về phía anh.”
Tả Hàn Thành nhàn nhạt ngoắc ngoắc môi, rõ ràng là cô đã thật sự đoán đúng.
“Bọn họ vừa nói chuyện vừa cụng ly với anh, thậm chí còn luôn tìm cơ hội muốn nói chuyện riêng với anh. Rõ ràng là có rất nhiều người muốn mượn cơ hội hôm nay có thể gặp được anh để tạo quan hệ tốt với tập đoàn Thịnh Lăng, hoặc là nói chuyện gì hợp tác đi.”
“Không sai biệt lắm.”
Tả Hàn Thành ưu nhã nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, anh thấy vẻ mặt của An Hảo như vừa mới ăn bánh ngọt thì khát nước. Không phải là trên mấy bàn xung quanh không có thức uống, nhưng cô luôn nhìn chằm chằm vào những ly rượu vang trên bàn kia, cô muốn uống nhưng mà sợ anh nói cô mà không dám uống.
Thấy anh như vô tình hay hữu ý đung đưa rượu trong ly ở trước mặt mình, An Hảo nhất thời nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay anh, rồi lại nhìn vào anh, cô cười híp mắt nói: “Có thể để tôi nếm cái này được không?”
Anh nhìn thấy trong mắt cô đầy chờ mong muốn uống thử, rượu vang không phải là đồ uống dễ say, huống chi trong những sự kiện như thế này Tả Hàn Thành cũng sẽ không quá nghiêm nghị.
Đúng lúc bên cạnh có nhân viên phục vụ bưng rượu vang đi ngang qua, Tả Hàn Thành xoay người lại thuận tay lấy một ly rồi đưa cho An Hảo.
An Hảo làm biểu tình thụ sủng nhược kinh nhận lấy ly rượu, cô học dáng vẻ đung đưa rượu trong ly như của Tả Hàn Thành vừa nãy, nhìn rượu vang đang đung đưa trên thành ly, cô vui vẻ cười giơ ly lên cùng cùng cụng ly rượu trong tay anh: “Cheers!!!!”
Tả Hàn Thành cười khẽ, cụng ly với cô, đến khi An Hảo uống sạch ly rượu chát, anh mới nhíu mày, cười phẩm vị với tính thiếu kiên nhẫn của cô nhóc này.
Tuy nhiên, rõ ràng là những trường hợp như hôm nay không phải là An Hảo có thể tùy tiện ăn mấy miếng bánh ngọt, uống chút rượu ngon nhảy một bản là sẽ kết thúc. Cái gọi là buổi từ thiện kết hợp hai giới kinh doanh và chính trị, là nhân danh buổi từ thiện, để làm mục đích cho hai giới kinh doanh và chính trị tụ tập.
Nói chuyện hợp tác, gia tăng tình hữu nghị, móc nối quan hệ, tóm lại địa điển để các công ty xí nghiệp lớn và giới chính trị trao đổi. Tự nhiên cũng không thiếu những cao môn danh viện hoặc là những nữ cường nhân thành công trong sự nghiệp muốn tìm một người chồng tốt ở đây.
Vừa nãy, An Hảo cũng đã thấy mức độ được hoan nghênh của Tả Hàn Thành.
Lúc này, cô chỉ xoay người muốn đi vào phòng vệ sinh, mới vừa xoay người đi ra mấy bước, lúc quay đầu đã nhìn thấy có mấy cô gái trẻ tuổi đến gần chỗ của Tả Hàn Thành.
Chậc chậc, chồng mình được hoan nghênh quá cũng không phải là chuyện gì tốt, đi vào phòng rửa tay cũng không để cho người ta yên tâm như vậy sao.
Tuy nói là cuộc hôn nhân trước mắt giữa An Hảo và Tả Hàn Thành không có bao nhiêu chân thực, thế nhưng dẫu sao cô vẫn đang mang danh vợ chính thức đấy, cô cũng không thể thật sự để cho mấy người phụ nữ kia quyến rũ chồng mình đi được.
Vì vậy, sau khi An Hảo vội vã vào phòng vệ sinh rồi đi ra, thì cô lại tiếp tục sự nghiệp giải cứu chồng mình.
Lúc cô vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh, đảo mắt đang muốn đi về phía bên kia, bỗng nhiên liếc thấy Cố phu nhân và Cố Thi Thi đang từ trên cầu thang tầng hai đi xuống.
Cô dừng bước lại, xoay người trực tiếp đi ra, tránh lại đụng mặt với hai mẹ con bọn họ.
Vừa rồi cô chú ý, hình như hôm nay không có mấy người của Cố gia tới.
Tuy Cố Thiên Minh là Thị trưởng thành phố, nhưng nghe nói mấy hôm nay Cố Thiên Minh lại đi Bắc Kinh họp, không thể ở thành phố A, nên có lẽ ông ta vô duyên tới tham dự sự kiện tối nay. Đáng lẽ cô nên sớm nghĩ ra người đến tham dự tối hôm nay sẽ là mẹ con Cố Thi Thi.
Vì An Hảo không muốn đụng mặt mẹ con bọn họ, nên cô đổi một con đường khác.
Cô đi về phía ngược lại, quẹo khúc quanh đi vào trong đám người, lúc đi xuyên qua đám người đang muốn đi về phía Tả Hàn Thành, trước mắt hình như có mấy người đang đứng chung một chỗ nói chuyện gì đó, cô tiến lên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, phiền cho tôi đi qua.”
Kết quả cô vừa dứt lời, người trước mắt đã ngẩn người, khoảng khắc người đó xoay đầu lại nhìn về phía cô, nhất thời trong mắt tràn đầy khiếp sợ: “An Hảo!”
An Hảo chợt ngước mắt lên, khi nhìn rõ Dịch Uy trước mắt, sắc mặt cũng cứng đờ, thật lâu sau, cô mới miễn cưỡng tìm được âm thanh của mình: “Chú Dịch!”
Đã năm năm rồi cô không gặp lại Dịch Uy. Kể từ ngày ông ta đuổi hai mẹ con các cô ra khỏi Dịch gia, ông ta ly dị với mẹ cô, cho tới bây giờ An Hảo chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại ông ta.