Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Rõ ràng là Dịch Uy cũng không ngờ tới là sẽ gặp An Hảo ở trong trường hợp này, ông ta càng nhìn cách ăn mặc của An Hảo và đồ trang sức trên người cô, lại càng kinh ngạc nhìn cô từ trên xuống dưới nhìn một lần: “Tại sao cháu lại ở chỗ này?”
An Hảo không trả lời, cô chỉ hời hợt mà khách khí cười cười với ông ta.
Một tiếng “Chú Dịch!” lịch sự kia đã là khách khí và lễ phép cho mười mấy năm chiếu cố của ông ta rồi.
Nhưng mà An Hảo vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thái độ năm đó lúc Dịch Uy đuổi mẹ con các cô ra khỏi Dịch gia, sự hoài nghi của ông ta, sự lạnh lùng của ông ta, sự tuyệt tình của ông ta, cùng với những lời nói đả thương người của ông ta lúc đuổi mẹ con các cô ra khỏi nhà.
Thấy An Hảo cười nhạt không thân thiện như vậy, Dịch Uy cũng không hỏi nhiều nữa.
Dẫu sao An Hảo không phải là con gái ruột của ông ta, ông ta cũng đã nghe thấy chuyện của An Bình năm năm trước, nhưng lại cũng tận lực không để mình quan tâm đến chuyện của mẹ con các cô.
Mà quay đi quay lại, ông ta cũng thật sự không ngờ tới An Hảo đã trổ mã thành cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa từ cách ăn mặc này, dường như cô nhóc này không phải là không được Cố gia thích giống như lời đồn thổi của người ngoài vậy.
“Xin lỗi chú Dịch, cháu còn có bạn ở đây, cháu đi trước, ngày khác trò chuyện tiếp.”
An Hảo khách khí nói với ông ta, rồi trực tiếp xuyên qua chỗ trống ở bên cạnh ông ta.
Cô đang muốn rời đi về phía trước, nhưng lại nhìn thấy Dịch Trạch Dương đang đi cùng một người phụ nữ về bên này.
Khoảng khắc khi nhìn thấy An Hảo kia, tay đang cầm ly rượu của Dịch Trạch Dương hơi chậm lại, ánh mắt dừng lại ở trên người cô.
Mặc dù anh ta vốn là người gặp biến không sợ hãi, thế nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của An Hảo, lại nghĩ đến đến Tả Hàn Thành mà mình vừa nhìn thấy ở cách đó không xa, anh ta dễ dàng đoán được nguyên nhân An Hảo xuất hiện ở nơi này.
Nhưng chính vì lần gặp mặt trước đó của hai người, là An Hảo đánh cho Hàn Như một trận ở cao trung A, kết quả anh ta nắm cổ tay của cô ngăn cản cô tiếp tục đánh bạn học đó.
Ngày đó, An Hảo bực tức muốn từ nay về sau anh ta đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Khoảng khắc khi hai người bốn mắt nhìn nhau này, câu nói kia của cô tại như vang vọng ở bên tai anh ta.
An Hảo chậm rãi dời ánh mắt khỏi mặt của Dịch Trạch Dương, cô nhìn thấy người phụ nữ trẻ đẹp đang ở bên cạnh anh ta, là người phụ nữ dán vào trong ngực Dịch Trạch Dương nũng nịu ở trước cửa trường học mà cô nhìn thấy ngày đó.
Chính là vị hôn thê của Dịch Trạch Dương đi.
Cảm giác khi cố gắng giả bộ làm người xa lạ cũng không thoải mái lắm, nhưng đây cũng là lựa chọn của mình An Hảo. Cho nên, cô không nói gì, cũng không chào hỏi Dịch Trạch Dương, mà trực tiếp xoay người đi qua bên cạnh bọn họ.
Nhưng lúc cô đi sát qua bên cạnh Dịch Trạch Dương, Dịch Trạch Dương khẽ gọi cô: “An Hảo.”
Cô dừng chân lại, đôi mắt đột nhiên nhìn một điểm nào đó trong yến tiệc như không có chút nào tiêu cự, không nhúc nhích.
Thấy cô dừng lại, Dịch Trạch Dương chuyển mắt nhìn về phía cô: “Em và Tả Hàn Thành…”
Không đợi anh ta hỏi tiếp, An Hảo cũng đã xoay người lại nhìn về phía anh ta: “Dịch tiên sinh, không giới thiệu chúng tôi với nhau sao?”
Vừa nói chuyện, An Hảo vừa cười mà như không cười nhìn về phía cô gái thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi ở bên cạnh anh ta.
Bởi vì cô gái kia cứ nhìn chòng chọc về phía cô, ánh mắt hơi sắc bén, rõ ràng là trực giác của phụ nữ đều rất chính xác, ánh mắt của vị hôn thê khi nhìn về phía anh ta đã mang địch ý.
“Đúng vậy, Trạch Dương, lần trước em đã chú ý tới cô gái này ở trước cổng cao trung A, anh không muốn giới thiệu hai chúng em với nhau sao?”
Rõ ràng là vị hôn thê của anh ta cũng là một cô gái kiêu ngạo giống như An Hảo vậy, cô ta trực tiếp vừa cười vừa kéo cánh tay của Dịch Trạch Dương vừa nói.
Ánh mắt của Dịch Trạch Dương vẫn luôn dừng ở trên người của An Hảo, lúc An Hảo nhắc tới vị hôn thê ở bên cạnh anh ta, nhìn thấy ý cười nhạt và trấn tĩnh ở trong mắt An Hảo mà anh ta mơ hồ nhíu mày lại.
Lúc này, ánh mắt của hai cô gái có tuổi tác không lớn lắm đang đối chọi với nhau gay gắt, mặc dù trên môi đang treo nụ cười, nhưng rõ ràng là cả hai người đều biết trong lòng người kia đang nghĩ gì.
Dẫu sao, bởi vì An Hảo mà hôm đó Dịch Trạch Dương đã ném vị hôn thê của anh ta ở cổng trường học, dẫu sao thì trực giác của phụ nữ đều bén nhạy như vậy.
Dẫu sao, vừa nãy lúc An Hảo và Dịch Uy nói chuyện thì có thể nhìn ra được cô có chút quan hệ với Dịch gia. Dẫu sao, từ trước đến giờ sự dịu dàng của Dịch Trạch Dương đều bỗng nhiên ngừng lại khi nhìn thấy An Hảo. Thậm chí, rõ ràng là ngày hôm đó An Hảo và anh ta đã ầm ĩ với nhau, vậy mà lúc này anh ta chuyển mắt qua gọi cô.
Dẫu sao, Dịch Trạch Dương luôn thản nhiên lạnh nhạt ở trước mặt người khác, nhưng khi ở trước mặt An Hảo, vĩnh viễn đều không như vậy, thậm chí hình như còn không ngừng nhượng bộ.
“Tề Vi Nhiên, vị hôn thê của anh.” Cuối cùng, Dịch Trạch Dương nói.
Lúc này, An Hảo nở nụ cười: “Chúc Dịch tiên sinh và Tề tiểu thư trăm năm tốt hợp, bây giờ dạ dày của em không thoải mái lắm, không thể kính rượu hai người được, cáo từ.”
Thậm chí, cô còn không có ý muốn Dịch Trạch Dương giới thiệu tên cô với Tề Vi Nhiên, cô chỉ cười rồi xoay người muốn tiếp tục mỗi người đi một ngả với anh ta.
Thế nhưng vừa mới quay người đi, thì cổ tay bỗng nhiên bị giữ lại.
“Sao dạ dày của em lại không thoải mái?” Dịch Trạch Dương hơi nghiêng người qua, cúi đầu nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự quan tâm với cô như cũ.
“Không sao cả, cám ơn Dịch tiên sinh quan tâm.”
An Hảo rút tay ta khỏi tay anh ta, cô phát hiện ra Tề Vi Nhiên đang nhìn về phía cô như có điều suy nghĩ. Hôm nay cô đi cùng Tả Hàn Thành, nên cô không muốn gây chuyện cũng không muốn nhiều chuyện, cô nghiêng người lại nhanh chóng biến mất ở trước mặt Dịch Trạch Dương và người liên quan đến Dịch gia.
Nhìn thấy An Hảo rời đi, Tề Vi Nhiên kéo cánh tay của Dịch Trạch Dương: “Cô ta chính là lý do để anh cự tuyệt em nhiều lần như vậy?”
Dịch Trạch Dương đảo mắt nhìn về phía Tề Vi Nhiên, thấy đôi mắt của cô ta hơi đỏ lên, nhưng mà cố gắng rúc thật chặc vào anh ta không muốn buông tay, cũng không nguyện ý buông anh ta ra, để anh ta xoay người đoạt về cô gái kia về, cô ta chỉ đỏ mắt nhìn anh ta.
“Ban đầu lúc đồng ý đính hôn với em, anh đã nói qua, anh có thể không có cách nào cho em được tình cảm mà em mong muốn, có lẽ đến cuối cũng sẽ không thể kết hôn, nhưng mà em cam nguyện chờ anh, em vẫn cho là người anh chờ sẽ không xuất hiện, thế nhưng đó là cô ta sao?”
“Vi Nhiên, thật xin lỗi.” anh ta nói.
Tề Vi Nhiên đỏ hoe mắt cười với anh ta: “Hình như tối hôm nay cô ta là bạn gái của người khác, anh nhất định phải ném em xuống, xoay người cướp cô ta từ trong tay người khác sao?”
Dịch Trạch Dương hơi cau mày: “Anh còn chưa đến mức khốn khiếp như vậy.”
Mặc dù, anh ta thật sự rất muốn mang An Hảo rời khỏi nơi này, rất muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.
Sau khi chắc chắn là anh ta sẽ không vì cô gái kia mà ném mình lại chỗ này, Tề Vi Nhiên mới cảm thấy dễ chịu hơn. Cho tới bây giờ, Dịch Trạch Dương cũng không lừa dối mình, mà cho tới bây giờ anh ta cũng không phản bội cô gái kia, chỉ không biết là mình còn có cơ hội hay không?
Tề Vi Nhiên kéo cánh tay anh ta thật chặt: “Trạch Dương, cho em có cơ hội cạnh tranh công bằng với cô ta, đừng tử hình em sớm như vậy.”
Dịch Trạch Dương nhìn cô ta, không nói gì.
Mà bóng người của An Hảo cũng đã biến mất ở trong đám người, tựa như mới vừa sát vai mà qua đã dùng hết toàn thân khí lực.
An Hảo không trực tiếp đi về phía Tả Hàn Thành, cô đi được nửa đường thì nhìn thấy ban công bên ngoài, nên cô trực tiếp xoay người đi ra ngoài.