Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 112: Chương 112: Dạ tiệc của cô bé lọ lem, Bùm! (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tôi còn tưởng là vị tiểu thư nào nói chuyện không có chừng mực như vậy, thì ra là Cố tiểu thư, trách không được.”

Tả Hàn Thành ôm eo An Hảo, như cười như không nhìn Cố Thi Thi đang chấn kinh.

Một câu thì ra là Cố tiểu thư, một câu trách không được nhưng ngàn vàng tổn hại Cố Thi Thi thương tích đầy mình.

Cố Thi Thi kinh ngạc nhìn anh: “Anh...”

Cố phu nhân vội vàng kéo tay cô ta, nhỏ giọng bên tai nói: “Thi Thi, đừng kích thích, gần đây ba con ở thành phố gặp không ít áp lực, Tả Hàn Thành này là nhân vật không thể trêu chọc nhất, lần đó ở khách sạn đã có vết xe đổ ở đó, nghe lời mẹ, ngàn vạn lần đừng dể bị kích thích..”

Cố Thi Thi nhịn lại nhịn nhưng không càm lòng nhìn An Hảo được Tả Hàn Thành thương yêu, hung hăng cắn môi, lạnh giọng nói: “Tả tiên sinh thân là nhân vật truyền kỳ trong giới thương nhân, lại từ Mỹ trở về, rõ ràng là đàn ông ưu tú, sao có thể đặt loại người trong ngoài không ra sao ở bên cạnh chứ.”

“Thi Thi.” Thấy con gái nói chuyện không khách khí, Cố phu nhân kéo tay con gái: “Đừng nói lung tung.”

Cố Thi Thi thật sự không phục, rõ ràng vừa nãy cô nói như vậy là hạ thấp Cố An Hảo xuống bụi bặm, nhưng nhìn thấy Tả Hàn Thành xuất hiện, sau đó lời của anh hung hăng phản lại như cho cô ta một cái bạt tai, sao cô ta có thể cam tâm đây?

“Vậy sao...?” Tả Hàn Thành bình thản cười nhạt, cánh tay ôm An Hảo từ từ đưa ra trước, ôm vai cô, càng thêm thân thiết, đồng thời nhìn người trẻ tuổi cách đó không xa.

Người kia là 10 phút trước đã cố ý chạy tới trước mặt Cố Thi Thi xấu hổ, hiển nhiên muốn làm quen cô ta, hơn nữa vẫn rất thích thân phận đứa con gái thị trưởng và là sinh viên ưu tú của trường nghệ thuật.

“Vị kia là thiếu gia nhà của công ty điện tử Trần thị sao?” Tả Hàn Thành nhìn chàng trai kia, nói nhỏ: “Tả mỗ thừa nhận mắt mình rất độc đáo mới có thể tìm được cô gái luôn làm người ta thích như An Hảo, ngược lại vị Trần thiếu của Trần thị kia, đúng là đáng tiếc, tuổi trẻ mà mù mắt.”

Nháy mắt mặt Cố Thi Thi vừa đỏ vừa xanh, kìm nén muốn mắng chửi người, nhưng Cố phu nhân đã kéo cô ta lại không để cô ta mắng.

Cố phu nhân nhìn Tả Hàn Thành: “Tả tiên sinh, Thi Thi cũng chỉ là sinh viên năm hai, tuổi nhỏ nói chuyện không có chừng mực, nhưng không có ác ý gì, còn vì sao Thi Thi tức giận như vậy, nguyên nhân làm sao chắc Tả tổng cũng hiểu rõ rồi.”

“Dù sao An Hảo cũng là đứa bé Cố gia nhà chúng tôi, nó đột nhiên đi theo một người đàn ông tới đây, hôm nay lại không nói một lời xuất hiện, chúng tôi thân là người nhà của nó, dù nén giận hay là trách cứ nó đều là chuyện gia đình chúng tôi, mong Tả tiên sinh không cần tham gia vào chuyện nhà chúng tôi mới tốt.”

Tả Hàn Thành cười cười, cúi đầu nhìn An Hảo, như muốn nói chuyện kết hôn vẫn còn định giấu tiếp sao?

An Hảo nhận được ánh mắt của anh, cảm thấy quẫn bách.

Ở trước mặt mọi người giấu diếm cũng được nhưng ở trước mặt Cố Thi Thi thì không hà tất phải giấu.

Vì thế An Hảo tự mình nói: “Đúng là có mẹ ắt có con, Cố Thi Thi còn nhỏ mà đã ngu ngốc, Cố phu nhân cũng tầm 50 rồi, hình như còn chưa qua thời kì mãn kinh đúng không? Nghe nói thời kì mãn kinh thường hay quên, chẳng lẽ Cố phu nhân mắc bệnh hay quên lại biến thành mất trí nhớ rồi hả?”

Nhất thời Cố phu nhân nhăn mày: “Cố An Hảo, đây là thái độ cô nên nói với người lớn hay sao?”

“Tôi đang lập luận thôi.” An Hảo cười tít mắt: “Cố phu nhân, chẳng lẽ bà quên sao? Nhờ phúc hai vị mà buổi sáng của mấy tháng trước tôi đã gả cho Tả Hàn Thành, vừa rồi tôi nói mình là bạn gái anh ấy chỉ là khách khí chút thôi, không hề có ý khoe khoang.”

“Nhưng mà hai vị nên hiểu, tôi là Tả thiếu phu nhân, dù hiện tại các người nói cái gì mà mâu thuẫn gia đình hoặc là gì đó, anh ấy tuyệt đối có tư cách đứng bên cạnh tôi.”

Nói tới đây, An Hảo còn nhướn mày nhìn Tả Hàn Thành đang đứng bên cạnh: “Đúng không hả ông xã?”

Thật không nghĩ tới lần đầu tiên cô gọi Tả Hàn Thành là ông xã lại là tình cảnh này.

Nhưng mà hình như Tả Hàn Thành rất hưởng thụ, khóe môi đầy ý cười nhẹ.

Thấy An Hảo và Tả Hàn Thành bốn mắt nhìn nhau như có gì đó ẩn ẩn có tình, những điều này không giả được, Cố Thi Thi nhìn mà trong lòng bùng giận, Cố phu nhân cũng nhíu mày.

Bọn họ thật không ngờ Tả Hàn Thành lại thật sự kết hôn với Cố An Hảo.

Đương nhiên, khi đang ở trên đỉnh của quyền lợi, cô ta cũng không cần suy xét Cố An Hảo có phải đã qua 20 tuổi chưa, nhưng mà mấy tháng nữa đã đến tuổi kết hôn, lấy người như Tả Hàn Thành chỉ cần muốn không có gì anh không làm được.

Nói cách khác...

Bọn họ thật sự kết hôn rồi sao?

“Không biết xấu hổ.” Cố Thi Thi nói: “ Cố An Hảo, cô còn chưa tốt nghiệp trung học mà đã kết hôn, đúng là không biết xấu hổ. Vội vã muốn leo lên giường đàn ông vậy sao? Qủa nhiên mấy tháng trước tóm được cán chuôi của cô chúng tôi không nhìn nhầm mà, loại đàn bà nóng lòng thấy người sang bắt quàng làm họ như cô mà có họ Cố, làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

Cố phu nhân ở bên cạnh phụ họa: “Đúng thế, An Hảo, cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa tốt nghiệp trung học, nhỏ như vậy đã biết dính bên cạnh người có tiền như Tả tổng, sớm muốn làm Tả thiếu phu nhân, đạo đức của cô thật vặn vẹo, không phải Tả tổng cũng bị cô mê hoặc đấy chứ?”

An Hảo cười lạnh, rõ ràng tựa đầu vào vai Tả Hàn Thành: “Tiểu thư Cố Thi Thi vừa qua 18 tuổi thì Cố thị trưởng và Cố phu nhân đã bắt đầu âm thầm thương lượng tìm nhà chồng môn đăng hộ đối cho cô ta, còn nói tốt nhất là có quan hệ với giới quân đội, chính trị, thương nhân, như vậy có thể giúp Cố gia các người ở trên trường Chính trị thuận lợi hơn. Tôi sắp 20 tuổi rồi, không phải chỉ gả vào nhà giàu thôi sao? Tả tiên sinh nhà chúng tôi thích tôi, các người quản được sao? Chẳng lẽ tôi không có tư cách gả vào nhà giàu sao? Chẳng lẽ tôi gả cho Tả Hàn Thành là phạm pháp sao?”

“Cô.. cô...” Cố phu nhân nhất thời nghẹn giọng.

Bỗng nhiên Cố Thi Thi nhìn Tả Hàn Thành, lại chỉ vào mặt An Hảo: “Anh nghe đi, anh nhanh mà nghe, rốt cuộc Cố An Hảo là người gì anh cũng nhìn thấy đấy, đàn bà như vậy mà anh còn muốn sao?”

An Hảo vô tội nhìn Tả Hàn Thành, khi nhìn vào ánh mắt thâm như đáy hồ của anh, cô cười vui vẻ.

“Ông xã thân yêu à, tiểu thư Cố Thi Thi đã nói, người như anh là đàn ông ưu tú, chỉ có cô ta mới xứng đôi, cho nên, có phải cô ta đang ghen tỵ không?”

An Hảo vừa nói xong, Cố Thi Thi đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Cố An Hảo.”

Lúc này Tả Hàn Thành nhướn mày thâm thúy nói: “Vậy sao? Tiểu thư Cố Thi Thi có hứng thú với Tả mỗ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.