Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 67: Chương 67: Mang cô tới tham gia Hồng Môn Yến




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Một trận tuyết rơi làm em vui vẻ thành như vậy?”

Phía sau truyền đến âm thanh của Tả Hàn Thành, hơn nữa âm thanh đó còn rất gần.

An Hảo thấy không biết lúc nào Tả Hàn Thành tới liền đứng sau lưng cô, cách cô rất gần.

Cô quay đầu lại, suýt chút nữa thì đụng vào ngực anh, thậm chí sau đó còn ngửi được mùi hương trong lành trên người anh.

Cô không nhịn được quay đầu tiếp tục nhìn xuống cửa sổ sát đầu, không hề bận tâm hình tượng của mình, tiếp tục ép mũi mình biến dạng, lại nghiêng mặt áp cho nó biến dạng tiếp, vừa chơi vừa nói: “Tuyết rơi chẳng có gì lạ, nhưng đứng trên cao thế này nhìn tuyết rơi lại là lần đầu tiên.”

“Hơn nữa...” Cô chỉ chỉ bên ngoài: “Đây là trận tuyết đầu tiên năm nay của thành phố A, thời tiết lạnh như vậy, tuy là tuyết đầu mùa nhưng vì dưới mặt đất không tan đi, cho nên tuyết rơi mới 1h thôi nhưng nhìn qua lúc này tất cả đều là màu trắng, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy tâm tình rất tốt.”

Tả Hàn Thành đứng sau lưng cô, nhìn cửa sổ sát đất trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống như vậy như đứng trên đám mây nhìn xuống nhân gian.

An Hảo vẫn cực kì hưng phấn, tuy tính tình trẻ con luôn không ngừng hà hơi lên cửa sổ rồi vẽ hình, vừa vẽ vừa chỉ vào bức vẽ: “Tả Hàn Thành, anh nhìn xem tôi vẽ có giống anh không? Anh nhìn lông mi này, ánh mắt này, haha..”

“Tả Hàn Thành, anh nhìn mà xem, cái này còn giống anh hơn, anh nhìn cái hình đáng đánh đòn này, cực kì giống anh. Đời này của Cố An Hảo tôi không làm họa sĩ thì thật phí con người tôi rồi, haha.”

Tả Hàn Thành thu hồi tầm mắt nhìn màn đêm xa xôi, lại nhìn những bức vẽ hỗn loạn mà cô vẽ, không hề nói gì.

Đôi mắt đen nhìn cô nhóc qua hình phản lại nơi cửa sổ, khóe môi nhếch lên thành vòng cung.

Tuyết vẫn rơi không ngừng, An Hảo đứng trước cửa sổ chán liền cảm thấy mệt, xoay người ngồi lại bàn, bắt đầu cầm sách xem.

Một lúc sau, thư kí Lâm Thanh từ bên ngoài đi vào, cầm một chồng văn kiện trên tay.

Lúc nhìn thấy An Hảo đang ngồi ở bàn làm việc mới sắp xếp, tuy mấy ngày nay Lâm Thanh không chỉ gặp cô một lần, nhưng chưa từng có ánh mắt không an phận nhìn cô quá 3s.

An Hảo không thể không thừa nhận thư kí và trợ lý của Tả Hàn Thành trọng dụng bên mình đều có tố chất tuyệt đối có năng lực.

Mạc Bạch là một người, Lam Thanh này cũng xem như một người nữa, tuy rằng Lam Thanh là thư kí nữ trẻ tuổi nhưng lại là người làm việc quy củ có chừng mực, sẽ không hỏi nhiều một câu, cũng sẽ không nhìn cô hơn một lần.

Cho nên mấy ngày nay An Hảo ở trong công ty anh học tập nhưng đã dần quen hoàn cảnh này, hơn nữa vì ở bên cạnh Tả Hàn Thành đều là đám người có tố chất, không hề có người nào làm cho cô cảm thấy không thích ứng được, cho nên cô dần dần quen với nơi này.

“Tả tổng.”

Lam Thanh đặt văn kiện trên bàn nói: “Hàn tổng của tập đoàn EM, hội trưởng thương hội tài chính phía Bắc, còn có cả Từ tổng của Hằng Thiên Tư đang ở khách sạn King Weiss đặt chỗ, trước đó đã hẹn bữa tối với anh vào hôm nay, hiện tại đã 8h30 tối, thời gian hẹn là 10h, xe đã chuẩn bị xong rồi.”

Sau khi nói xong, Lam Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tả tổng, cần sắp xếp một thư kí hoặc trợ lý đi theo anh không/”

“Không cần.” Tả Hàn Thành cầm văn kiện Lam Thanh mang tới lật xem vài cái sau đó đặt xuống, nhưng lại bỗng nhiên trầm ngâm một chút mới nói: “An Hảo, em đi cùng tôi.”

An Hảo đang cúi đầu nhìn đề trên sách, đầu óc đang nhập tâm đột nhiên nghe thấy Tả Hàn Thành gọi tên cô, cô ngẩng đầu lên: “Sao cơ? Anh để tôi đi sao?”

Lam Thanh cũng rất kinh ngạc.

Từ trước tới này Tả tổng vẫn là người công tư phân minh, vị Cố tiểu thư này dù có quan hệ gì với anh, nếu là trường hợp bình thường thì Tả tổng còn khó mang theo một người không liên quan gì tới công ty theo anh đi xã giao.

Huống hồ Hàn tổng của tập đoàn EM, hội trưởng thương hội tài chính phía Bắc, còn có cả Từ tổng của Hằng Thiên Tư đều là các nhân vật cao cấp không thể đắc tội ở giới thương nhân.

Tuy ở giới thương nhân, Tả Hàn Thành có danh vọng rất cao nhưng nếu ba người này cùng đi thì tất nhiên là muốn phân chén canh ở Đại Động Tác Lý gần đây của thành phố A, cũng chính là ba người này liên thủ tới gây áp lực cho tập đoành Thịnh Lăng.

Loại trường hợp này mang theo trợ lý hoặc thư kí đắc lực hay nhân viên công ty thì không phải càng tốt hơn sao?

Nhưng nếu đó là ý của tổng giám đốc, dù Lam Thanh còn nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Vậy tôi đi sắp xếp một chút.”

An Hảo vãn chưa lấy lại tinh thần: “Anh để tôi đi xã giao cùng anh sao?”

Tả Hàn Thành nhìn cô như nhìn thấy được sự lo lắng của cô: “Yên tâm đi, lấy tư sắc của em không tới mức bị tôi kéo đi làm người lôi kéo quan hệ, cũng không cần em đi uống rượu cùng người khác.”

Lúc này An Hảo mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa nãy nghe thư kí Lâm báo danh mấy người kia và tên công ty, tuy cô không hiểu rõ lắm nhưng nghe tên thôi đã cảm thấy vang dội rồi, ngay cả tên công ty cũng quen tai, cho nên nhất định là công ty rất lớn ở trong nước, hơn nữa địa vị cũng không nhỏ, lại sắp xếp vào thời gian muộn như vậy, sao lại cảm thấy không phù hợp nhỉ.

Nhưng mà nếu Tả Hàn Thành đã nói như vậy rồi, cô cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.

Vừa lúc buổi tối sắp qua, có thể tới khách sạn King Weiss một lần, đi thì đi, không đến nỗi anh cần bán đứng cô đâu, dù Tả Hàn Thành không có nhân tính đi nữa mà muốn bán đứng cô thì cô tuyệt đối sẽ không nghe theo.

Lúc rời khỏi công ty, An Hảo không thay quần áo.

Bởi vì ngày mai là chủ nhật cho nên cô không mặc đồng phục, mà mặc quần áo lần đó Tả Hàn Thành mua cho cô. Là một bộ quần áo liền thoải mái, bên ngoài có áo khoác màu kaki.

Nhìn không quá thành thục nhưng cũng không quá non nớt, cô nhìn con đường đầy tuyết ngoài đường và đèn hai bên đường, cô xúc động, thành phố A là một thành phố phồn hoa, lạnh như thế này mà buổi tối, các cửa hàng đều mở cửa, ánh đèn chiếu sáng lộng lẫy không kém gì mùa hẹ.

Lúc xe dừng lại trước khách sạn King Weiss, An Hảo đang chuẩn bị xuống xe thì bỗng nhiên Tả Hàn Thành nói: “An Hảo, tối này dù đồ uống, rượu gì đó cũng không được phép chạm vào.”

Cô ngẩn người, Tả Hàn Thành đã xuống xe, cô đành ngơ ngác xuống theo, từ từ đi sau lưng anh.

Thấy anh xuống xe, tuyết trên tới rơi xuống phủ trắng trên vai anh, cô đi theo sau anh, nhỏ giọng nói: “Tối nay anh tham gia ở trường hợp nào vậy? Mang theo tôi tới dây lại nói tôi không được uống gì, chẳng lẽ là Hồng Môn Yến à?”

Tả Hàn Thành dừng chân quay đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Không khác lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.