Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tôi nên thích?”
An Hảo nâng càm: “Cũng đúng, cũng chỉ có phụ nữ mới thích xem cái loại nghi thức đi trên thảm đỏ này, tuy nhiên cũng may là tôi không theo đuổi nghiệp ngôi sao, nếu không nhất định là sẽ quan tâm đến sự kiện này, mỗi ngày chỉ giành thời gian để nghiên cứu xem những nữ minh tinh mặc đồ của thương hiệu gì, mang đồ trang sức của thương hiệu nào, rồi dùng túi xách của nhãn hiệu nào, thì cũng đủ đốt não rồi, sao còn chỗ để chứa những thứ khác. “
Tuy là nói như vậy, nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thấy Tả Hàn Thành có biểu tình lạnh nhạt như vậy.
Từ trước tới giờ phụ nữ đều rất nhạy cảm, và An Hảo cũng không ngoại lệ.
Cô lại lặng lẽ nhìn về phía màn hình lớn lần nữa, sau đó lặng lẽ nhìn anh, nhớ tới hình như anh đã từng ở Mỹ rất nhiều năm.
Năm năm trước mới dời trụ sở chính của công ty về nước, điều đó có nghĩa là, nước Mỹ đã từng là trụ sở của anh, lấy thân phận của anh, thì cũng không phải là không thể có dính dáng tình cảm với một ngôi sao quốc tế.
Tuy nhiên, chắc là không trùng hợp như vậy chứ.
Hơn nữa, cô nhớ người phụ nữ cùng anh ra khỏi thang máy ở khách sạn Đế Uy Tư lần đó, cũng không phải là cái vị ở trên màn hình lớn kia, cho nên, hẳn là không phải.
Trong chốc lát, nồi lẩu và thức ăn nhúng lẩu được nhân viên phục vụ dùng xe đẩy đẩy tới, An Hảo ngoan ngoãn ăn cái gì đó trước, lấp no bụng mình mới là điều quan trọng, ăn xong rồi, thì mới có sức để đi bát quái chứ.
Lúc nổi lẩu đang bốc khói nghi ngút, cô thấy Tả Hàn Thành không ăn nhiều. Hơn nữa, trên bàn đều là đồ cô thích ăn, anh không gọi món gì cả, dường như anh không có nhiều hứng thú với món lẩu này.
Cô lặng lẽ thừa dịp lúc anh không chú ý tới, cầm điện thoại xuống dưới mặt bàn, cách nổi lẩu, len lén chụp một bên mặt của anh, để chờ khi nào anh đắc tội với cô thì cô sẽ bán cho giới truyền thông.
Tựa đề của bức ảnh có thể là “Tổng tài Tả Hàn Thành của tập đoàn Thịnh Lăng cũng thích ăn lẩu!”
Tất nhiên là sẽ không gửi hình cho người khác bây giờ được rồi.
Cô muốn giữ lại, chờ sau này anh đắc tội với mình, thì sẽ bán đi để lấy tiền
Kết quả là, lúc An Hảo đắc ý đang chuẩn bị cất điện thoại di động đi, thì giọng nói của Tả Hàn Thành bỗng nhiên vang lên.
“Xóa.”
Cô chợt ngước mắt lên, kinh dị nhìn anh.
Rõ ràng là vừa nãy anh không nhìn thấy động tác cô dùng điện thoại di động chụp ảnh của anh cơ mà, sao có thể…
Tả Hàn Thành nhìn cô: “Mười, chín, tám, bảy…”
“Được được được, tôi xóa!”
An Hảo liếc nhìn anh, cầm điện thoại di động lên xóa bức ảnh vừa mới chụp lén kia đi, sau đó vẻ mặt không tình nguyện đặt điện thoại di động lên bàn.
Bình yên sống sót qua một tuần, đến cuối tuần, công ty lắp đặt thiết bị thuận lợi thông qua hệ thống an ninh và kiểm tra ở Lưu Cảnh Viên, bắt đầu bắt tay chuẩn bị sửa sang.
Bởi vì chỉ sửa lại hai tầng. Hơn nữa, không gian ở tầng hai không có nhiều đường ống và đường dây như tầng 1, có nhiều chỗ chỉ muốn lắp đặt các thiết bị phụ trợ thích hợp là có thể, cho nên tiến trình lắp ráp sẽ rất nhanh.
Chỉ là, An Hảo và Tả Hàn Thành đều tạm thời không thể trở về nhà trong một tuần.
Vừa vặn sắp tới cuối năm, đây là thời điểm mà từ trên xuống dưới của tập đoàn Thịnh Lăng bận rộn nhất, Tả Hàn Thành cũng bận rộn, anh dứt khoát ở luôn công ty, An Hảo thì có thể trở về ký túc xá trong trường học một tuần.
Chỉ là trong một tuần này, chiều và tối nào An Hảo cũng phải dẫn Tần Phong đi đến công ty học bổ túc.
Tả Hàn Thành cho Tần Phong quyết định thời gian, mỗi ngày từ 5h30 chiều đến 8h30 tối là thời gian dạy kèm, qua thời gian đó, thì Tần Phong trực tiếp trở về, An Hảo cũng chỉ có thể lặng lẽ luyện đề một mình.
Thỉnh thoảng cô còn có một đặc quyền, chính là thừa dịp Tả Hàn Thành ở trong văn phòng, cô cũng có thể học thêm ở trong văn phòng của anh.
Phòng làm việc của Tả Hàn Thành rất lớn, chỉ cần tùy tiện tìm một vị trí đặt bàn làm việc nhỏ màu trắng lên là cô có thể học. Hơn nữa, như vậy cũng sẽ không quá đột ngột.
Bình thường, lúc An Hảo không cần cái bàn này, thì trên bàn nhỏ dự bị này sẽ đặt không ít văn kiện; mà lúc cô ngồi học thêm ở đây, thì trên cái bàn này sẽ chỉ có sách vở máy vi tính và đề thi của cô.
Cuối cùng thì trận mưa đông cũng đã rơi xuống thành phố A, từng bông tuyết li ti bay ngoài cửa sổ. Tòa cao ốc của tập đoàn Thịnh Lăng nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành phố A, càng là khu khoa học kỹ thuật thì càng đắt tiền, hai bên cửa sổ sát đất làm nổi bật lên cảnh tuyết bên ngoài, khiến cho người nhìn như lạc vào khung cảnh thần thoại vậy.
An Hảo quay đầu nhìn những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ một lúc lâu, cho đến khi cổ nhức mỏi, thì cô mới quay đầu lại.
Cô đảo mắt thấy Tả Hàn Thành ngồi ở trước bàn làm việc, tay di di con chuột, kiểm tra số liệu và báo cáo của một số dự án vừa mới được gửi lên trong máy vi tính.
Trên màn hình máy vi tính vẫn nhảy lên những số liệu mà cô xem mãi cũng không hiểu. Tập đoàn Thịnh Lăng là một công ty lớn bao gồm rất nhiều các công ty con với quy mô khác nhau, các doanh nghiệp có quy mô nhỏ và vừa không phải là ít. Hơn nữa, còn có những công ty con để đầu tư tài chánh, còn có công ty xây dựng trên danh nghĩa,… v.v.v...
Mỗi ngành khác nhau thì có số liệu và báo cáo khác nhau, mặc dù mỗi ngành đều có người phụ trách riêng, nhưng sở dĩ tập đoàn Thịnh Lăng có ảnh hưởng lớn đến như vậy ở trên trường quốc tế, thì cũng liên quan rất lớn đến thân thể không bao giờ lười biếng của tổng tài Tả Hàn Thành.
Hơn nữa, qua mấy ngày tiếp xúc cô đã ngộ ra, lúc Tả Hàn Thành đang làm việc, thì tuyệt đối không được quấy rầy.
Cho nên, An Hảo bây giờ rất thông minh không quấy nhiễu đến anh, lúc nào học tập mật mỏi, thì nhìn ra ngoài trời tuyết, sau đó lơ đãng nhìn vào công việc của Tả Hàn Thành mà xuất thần.
Mấy số liệu trong máy vi tính dần biến thành trị giá bình thường, thậm chí còn có một số đường cong của trị số cổ phiếu mà cô xem không hiểu đang biến hóa.
Tả Hàn Thành buông con chuột ra, nâng tay lên, đầu ngón tay day day mi tâm, như là hơi mệt mỏi, sau khi thư giãn một lát, dường như mới chú ý tới của ánh mắt An Hảo, anh chậm rãi chuyển mắt qua nhìn về phía cô.
Thấy cuối cùng thì anh cũng ngừng tay để nghỉ ngơi, lúc anh chuyển mắt qua thì An Hảo mỉm cười với anh rồi đưa tay chỉ chỉ về phía sau anh: “Anh mau nhìn đi, tuyết rơi kìa!”
Tuyết rơi cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt của An Hảo kia lại khiến cho Tả Hàn Thành mỉm cười: “Làm sao?”
An Hảo đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ.
Cô đứng ở chỗ này nhìn thành phố phồn hoa đang bao phủ bởi lớp tuyết, rồi cô dán mặt vào cửa sổ thủy tinh, há miệng hà hơi. Bởi vì ngoài cửa sổ ngập tràn trong băng tuyết, máy điều hòa không khí trong phòng làm việc được chỉnh nhiệt độ vừa phải, cho nên trong nháy mắt cửa sổ đã hiện lên lớp hơi nước mỏng, cô nâng tay lên vẽ hình mặt trời nhỏ ở trên lớp hơi nước, lại vẽ một khuôn mặt tươi cười ở trong vòng tròn mặt trời.
Đôi mắt đen của Tả Hàn Thành lẳng lặng ngắm nhìn cử chỉ trẻ con của cô, không lên tiếng cắt đứt cô.
An Hảo như đã tìm được hứng thú, cô không ngừng hà hơi ở trên cửa sổ, hết vẽ mặt trời nhỏ, lại vẽ một đóa hoa nhỏ, rồi vẽ tiếp một chú cá nhỏ, hay là chú chim đang bay, cuối cùng cô vẽ hai trái tim, dùng ngón tay đâm tới đâm lui vào chỗ cô đã hà hơi kia, đảo mắt nhìn lại mấy hình vẽ của cô đã bị đâm đến không còn hình dáng ban đầu, cô cũng vẫn vui vẻ lấy tay lau qua loa ở trên cửa sổ, sau đó lại dán mặt vào trên lớp kính băng lạnh buốt, cố ý thay đổi hình lỗ mũi của mình.