Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 65: Chương 65: Em không thích?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thang máy đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Cuối cùng, đến khi An Hảo ngồi lên chiếc xe Bentley màu đen rất quen thuộc này, thì cô mới lấy túi sách che mặt mình, thừa dịp anh không thấy rõ mặt mình mà âm thầm cười trộm.

Quả nhiên là giả bộ đáng thương luôn hữu dụng mà, chắc Tả Hàn Thành sẽ không hỏi gì nữa mà vui vẻ dẫn cô đi ăn đại tiệc lẩu đi.

Lúc cô đang cười trộm, cho là anh không nhìn thấy, thì bỗng nhiên cô cảm thấy một ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên mặt mình.

Cô chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái bóng phản chiếu trên cửa kính xe đang cười sắp rách cả miệng, thì cô nhanh chóng thu hồi lại nụ cười, đồng thời quay đầu đối diện với ánh mắt của Tả Hàn Thành.

Bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười, lặng lẽ lấy túi sách che kín toàn bộ mặt của mình, sau một hồi trầm ngâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía trước, làm bộ như chưa từng phát sinh cái gì cả.

“Thật ra thì, không ăn lẩu cũng được, tùy tiện ăn gì đó là được.”

Vẫn phải vuốt lông hổ để mình tránh gặp họa trước đã.

Lúc chiếc Bentley màu đen chạy ra khỏi hầm đậu xe của tập đoàn Thịnh Lăng, thì An Hảo cẩn thận nói, nhưng vẫn luôn đảo mắt nhìn về phía gò má của Tả Hàn Thành.

Lúc này, trong mắt cô ngoài hai chữ đẹp trai thì cũng vẫn là đẹp trai. Không trách được chỉ vì một bức ảnh chụp nghiêng duy nhất mà những người phụ nữ kia đã xưng tụng anh là nam thần quốc dân.

Nếu như ảnh chính diện của anh được giới truyền thông tung ra ngoài ánh sáng, thì chắc những người phụ nữ kia sẽ trực tiếp nổ tung mất.

Cô đang suy nghĩ xem là trong lúc ăn có nên dứt khoát khai thật ra với anh, khai thật giải thích rõ với anh là mình đã nói gì trong điện thoại, để tránh sau này mẹ đại nhân để lộ ra, thì lúc đó anh sẽ lăng trì mình mất.

Vẫn là thẳng thắn sẽ được khoan hồng khá hơn là như mình bây giờ, êm đẹp nhưng có tật giật mình, cảm giác mỗi một cái động tác và ánh mắt của anh điều khiến mình lo lắng và đề phòng vô cớ.

Đang suy nghĩ, thì điện thoại di động của Tả Hàn Thành lại vang lên, anh không nhận, tiếng chuông vang lên rồi dừng lại, qua hai phút sau, lại vang lên lần nữa.

An Hảo chuyển mắt, tốt bụng nhắc nhở anh: “Điện thoại của anh kêu kìa.”

Tả Hàn Thành cầm điện thoại ra nhìn, không nhận, sau khi trực tiếp tắt máy thì ném điện thoại di động qua một bên.

An Hảo nhìn về phía anh, thấy anh không có ý muốn nhận điện thoại, thì cô không thể làm gì khác hơn là chớp chớp đôi mi thanh tú, không lắm mồm quản việc vớ vẩn của anh nữa.

Sau đó, Tả Hàn Thành đưa cô đến nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất thành phố A.

Mặc dù anh không đến mức bày ra dáng vẻ sai người ra tiếp, nhưng gương mặt của anh vừa xuất hiện đã giống như là tờ giấy thông hành vậy.

Dù anh không nhiều lời, nhưng các quản lý và người phụ trách bên trong đại sảnh của Hỏa Oa Thành đều đặc biệt chủ động đưa anh đến một phòng đơn rộng rãi ở tầng 3, để tránh khách khứa ở tầng 1 và tầng 2 quá nhiều, không khí ồn ào náo nhiệt, khiến Tả Tổng không vui.

Sau khi ngồi vào bàn lẩu mà người phụ trách đặc biệt sắp xếp cho họ, thì Tả Hàn Thành trực tiếp để người giao thực đơn cho cô.

An Hảo cũng không khách khí, gọi một đống những món mình thích, đầy thịt và rau, nhưng vì cân nhắc đến khả năng Tả Hàn Thành sẽ không thích ăn cay giống như cô, mà cô gọi nồi lẩu uyên ương.

Cuối cùng, đến khi người phụ trách và nhân viên phục vụ của Hỏa Oa Thành đều đi khỏi, thì cô vừa uống trà khai vị mà bọn họ vừa đưa lên, vừa nhìn cảnh đêm ở bên ngoài Hỏa Oa Thành.

Cảnh đêm bên ngoài, sắc đèn rực rỡ, dõi mắt nhìn theo có thể rất nhiều màn hình lớn trên các tòa nhà xen lẫn nhau.

Thành phố A là thành phố lớn sầm uất nhất cả nước, cũng không biết là mấy năm nữa mình còn có thể ngồi ở chỗ này không kiêng kỵ gì mà ăn giống như bây giờ hay không. Mấy năm nữa, cô còn có thể, ngồi ở trước mặt Tả Hàn Thành giống như bây giờ sao?

Chắc là không!

“Đưa em đi ăn lẩu, mà em còn có thể lộ ra biểu tình thương cảm như thế này.”

Vừa nghe thấy lời của Tả Hàn Thành, cô chợt lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn về phía anh, cô âm thầm xấu hổ, rồi thuận miệng tìm một lý do.

“Bị bắt phải nâng cao thành tích tất cả môn học trong một tháng, bây giờ tôi ngồi ở đâu cũng sẽ buồn vì chuyện này, không thể kiểm soát được.”

Tả Hàn Thành nhướn mày: “Thẻ ngân hàng cũng đã nộp lên rồi, bây giờ mới buồn à.”

An Hảo giật giật khóe miệng.

Tất nhiên là cô nhớ, vì sao mà mình đắc tội vị đại gia này.

Nếu không phải lúc ấy cô tham 10 triệu tiền thưởng kia, cuối cùng lại não tàn lộ ra cho anh biết, thì cô cũng không đến nỗi phải chịu loại ngược đãi này.

Cô lặng lẽ than thầm trong lòng. Bỗng nhiên, ánh mắt của cô bị màn hình lớn trên tòa cao ốc đối diện hấp dẫn.

Trên màn hình lớn đang truyền hình trực tiếp lễ trao giải giải thưởng cuối năm của Hollywood.

Tất cả các ngôi sao mặt lễ phục đắt tiền bước lên thảm đỏ, buổi lễ trao giải này là lễ trao giải lớn nhất toàn cầu, đại biểu cho các giá trị nghệ thuật tinh túy nhất, không có lễ trao giải nào có thể so sánh với lễ trao giải này. Vì vậy, những ngôi sao có thể bước lên thảm đỏ này đều là những ngôi sao đang ăn khách nhất Hollywood cũng như trên trường quốc tế.

Mặc dù An Hảo không theo đuổi ngôi sao, nhưng khi nhìn thấy những mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp mặc những bộ lễ phục cao cấp bước từng bước một trên thảm đỏ, thì vẫn thu hút được sự chú ý của cô trong lúc nhất thời.

Tả Hàn Thành liếc mắt nhìn theo hướng cô nhìn. Bởi vì ánh mắt của An Hảo vẫn đang dán chặt lấy những minh tinh trên màn hình kia, nên cô không chú ý tới ánh mắt của Tả Hàn Thành đã dần lạnh đi rất nhiều.

Đến khi trên màn hình bỗng xuất hiện một người đẹp mà An Hảo cảm thấy hơi quen mắt, thì cô bỗng nhiên chỉ về phía màn hình lớn bên ngoài, nói: “Oa, cô ấy chính là nữ diễn viên mà mấy năm trước đã tiến quân vào Hollywood, diễn mấy bộ phim đều có doanh thu phòng vé rất cao, cô ấy tên là Lise… cái gì Lise ấy!”

Tả Hàn Thành không nhìn về phía màn hình lớn mà cô đang chỉ, cũng không nhìn người phụ nữ đang đi qua thảm đỏ kia, thậm chí là hoàn toàn không thèm chú ý đến.

Nhưng mà An Hảo kinh ngạc nói: “Mấy tháng trước tôi nhìn thấy hình của cô ấy ở trong điện thoại di động của Thần Thần, Thần Thần nói cô ấy là người Mỹ gốc Hoa, tên tiếng Anh rất nổi tiếng trên thế giới, còn tên tiếng Trung là gì ấy, hình như là cái gì Tuyết, tôi cũng không nhớ lắm.”

“Thần Thần nói cô ấy chính là thần tượng quốc tế có thể mang đến những luồng năng lượng tích cực đến cho mọi người, còn nói là đại sứ nhân dân cái gì Lise cái gì Tuyết gì đó chính là nữ thần của cô ấy, cô ấy phải học tập để hướng tới thần tượng, còn nói sau khi lớn lên phải đi phẫu thuật thẫm mỹ giống với nữ thần của cô ấy, nữ thần của cô ấy thật sự rất đẹp sao?”

Cô đang hăng say nói đến nữ minh tinh kia, thì chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang dần hạ xuống. Cô phục hồi lại tinh thần nhìn về phía Tả Hàn Thành, thấy trong đôi mắt đẹp của anh không có chút gợn sóng nào, sắc mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Anh đang ngồi đối diện với cô, nhìn cô, ánh mắt dửng dưng, môi mỏng khẽ mím, dáng vẻ trầm tĩnh bất động khiến cho cô cảm thấy mình đang ngồi giữa hầm băng.

Cô không khỏi nhìn về phía anh, lại đảo mắt nhìn ra màn hình lớn bên ngoài.

Nữ minh tinh người Mỹ gốc Hoa tên là Tuyết gì đó đã đi hết thảm đỏ, tạm thời không thấy bóng dáng của cô ấy, vì vậy cô thu hồi lại tầm mắt, trừng mắt nhìn: “Anh không thích à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.