Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cô đừng gọi tôi là cô gái nhỏ nữa, Tả Hàn Thành cũng mới hai mươi chín tuổi mà thôi, cô bao nhiêu tuổi, chắc chắn là không lớn hơn mấy tuổi so với tôi đâu, cô đừng nên cố dùng giọng điệu trưởng thành như vậy để nói chuyện với tôi nữa, tôi đã xác nhận xong rồi, Tả Hàn Thành tuyệt đối là ngụy quân tử, còn về tình cảm thì anh ta…”
Lời còn chưa nói hết, thì bỗng nhiên dư quang nơi khóe mắt của cô xuất hiện một bóng người đang phản chiếu ở trên cửa kính phòng làm việc của tổng tài, đi theo phía sau có thư ký đang nghiêm túc báo cáo.
Trước khi hai bóng người đó xuất hiện ở cửa, An Hảo đã vội vã nói mấy câu vào trong điện thoại: “Tả biến thái đã trở lại, tôi cúp trước đây.”
Cô trực tiếp đặt điện thoại di động xuống bàn làm việc, xoay người muốn trực tiếp về phòng nghỉ ngơi của mình.
Kết quả, cô còn chưa đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, thì cửa phòng làm việc đã bị người ở bên ngoài mở ra.
Bóng người của Tả Hàn Thành xuất hiện ở trước cửa phòng. Vừa bước vào cửa, anh đã nhìn thấy thấy bóng người đang lén lét lút lút đi về phía phòng nghỉ phương, anh khẽ chớp lông mi, nhưng không gọi lại cô lại.
Anh quay đầu nhìn về phía thư ký Lâm Thanh vẫn theo sau lưng báo cáo số liệu mới nhất, nói: “Hôm nay tới đây trước đã, đưa số liệu này cho tôi, ngày mai tôi xem.”
Lâm Thanh cũng nhìn thấy cô bé trong văn phòng tổng tài kia, cô thấy tổng tài không có biểu tình gì khác thường, nên cô cũng không nói nhiều, rất là an phận thủ thường gật đầu.
“Vâng, Tả Tổng.”
Đợi đến khi Lâm Thanh xoay người đi, thì Tả Hàn Thành bước vào văn phòng tổng tài, đôi mắt đen không lạnh không nóng liếc mắt nhìn Cố An Hảo còn chưa kịp trốn thoát kia, tiện tay đóng cửa lại.
An Hảo đang cứng người ở trước cửa phòng nghỉ ngơi, cô biết mình chạy chậm, cuối cùng cũng vẫn bị anh nhìn thấy, nên không thể làm gì khác hơn là quay đầu, xum xoe cười với anh, cô giơ tay lên gãi gãi đầu: “Heyy!”
Tả Hàn Thành trước mắt, trên người mặc áo sơ mi cao cấp nhất, khuy măng sét được thiết kế tinh xảo, làm nổi bật lên phẩm vị đàn ông, thân hình thon dài cao ngất đẹp đến nỗi không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.
Lúc này, anh đang tùy ý vắt một chiếc áo vest được cắt may thủ công đắt tiền ở trên khuỷu tay, anh không tùy hứng như lúc đã về nhà, mà cả người đều được bao phủ bằng loại khí tức nghiêm nghị thiên chi kiêu tử, giữa hai hàng lông mày trên khuôn mặt còn mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo và hời hợt bẩm sinh.
Hơn nữa, anh đứng ở trong văn phòng tổng tài, phát tán ra mùi vị thành thục trầm ổn của đàn ông khiến cho cô như mê muội trong nháy mắt, khí chất ổn định ung dung của anh khiến cho người ta không nhịn được mà muốn dựa gần vào.
Vừa ý thức được mình lại bị anh mê hoặc, An Hảo bất thình lình giật mình, nhanh chóng hoàn hồn.
Tả Hàn Thành thâm trầm liếc nhìn cô: “Em ở đây làm gì?”
An Hảo lúng túng chỉ chỉ vào cửa phòng nghỉ ngơi bên cạnh, rồi lại chỉ chỉ về phía phòng làm việc: “Vừa nãy tôi nghe thấy điện thoại di động ở trên bàn làm việc của anh reo nửa ngày, nên thử dùng thẻ mà Mạc Bạch đưa cho tôi mở cửa, ai biết là có thể đi vào.”
Tả Hàn Thành vốn không quá để ý đến chuyện cô đi vào nhận điện thoại, lại thấy cô mang cái dáng vẻ có tật giật mình kia, lúc này lông mi khẽ nhúc nhích, anh đi tới trước bàn làm việc khoác áo khoác lên trên ghế dựa, cầm điện thoại di động xem nhật ký cuộc gọi.
An Hảo quay lưng lại lặng lẽ cắn móng tay.
Vừa nãy cô không nói quá nhiều chứ?
Cho dù cô gái kia nhận điện thoại của anh, chắc cũng sẽ không nói lại những lời mà cô vừa mới nói cho anh ta nghe đi.
Đang suy nghĩ đến đó, thì cô thấy Tả Hàn Thành gọi điện thoại lại, cô nhìn, rồi trực tiếp xoay người muốn trở về phòng nghỉ trốn.
Mơ hồ, dường như đầu điện thoại bên kia đã kết nối, An Hảo đang muốn lắc mình đi vào phòng nghỉ, chợt nghe thấy Tả Hàn Thành gọi người ở đầu điện thoại bên kia: “Mẹ!”
Mẹ!
Mẹ!
Má ơi!
An Hảo lảo đảo bước chân vào phòng nghỉ, nhanh chóng đóng cửa lại, chuẩn bị bắt đầu thu dọn đồ đạc trước thì hơn.
Đặc biệt, đánh chết cô cũng không nghĩ là vừa nãy cô nói chuyện điện thoại với mẹ của Tả Hàn Thành.
Vừa nãy, cô còn nói ở trong điện thoại là mẹ của Tả Hàn Thành đã không giáo dục tốt anh ta từ nhỏ, lại còn gọi con trai của bà là Tả biến thái nữa…
Bây giờ không chạy thì còn đợi đến lúc nào…
Bên kia, trong văn phòng tổng tài, Tả Hàn Thành để điện thoại di động xuống, xoay người đi về phía phòng nghỉ, vừa mở cửa thì anh thấy Cố An Hảo vừa mới thu dọn xong đống sách vở và đề thi, đang lấy tốc độ nhanh nhất cầm lấy túi sách học sinh mà cô mới đổi gần đây để chạy.
Tả Hàn Thành nín cười, nhướng mày nói: “Em vừa mới nói cái gì ở trong điện thoại?”
Toàn thân An Hảo cứng đờ, cô quay đầu nhìn anh, rồi toét miệng cười: “Anh đoán đi.”
Tả Hàn Thành liếc nhìn cô, cũng không tiếp tục hỏi nữa, thấy cô mang cái dáng vẻ như muốn chạy bất cứ lúc nào kia, anh như lơ đãng hỏi một câu: “Hôm nay họ Tần kia không có tới à?”
Anh như không muốn truy cứu chuyện vừa nãy.
Chẳng lẽ là vì mẹ đại nhân của anh tốt bụng không kể lại chuyện cô nói xấu anh ra?
Trong nháy mắt, An Hảo cảm thấy cực kỳ có hảo cảm với vị mẹ chồng còn chưa được thấy mặt này, nhưng cô vẫn hơi chột dạ: “Hôm nay thầy Tần dạy kèm cho tôi hai giờ, sau đó có việc gấp nên đi trước.”
“Giờ học buổi tối em đã đến đây rồi, đã ăn cơm tối chưa?” anh hỏi.
An Hảo xoa xoa cái bụng, tròn mắt nhìn anh: “Chưa ăn.”
Một ngày chỉ có ba mươi đồng, sao đủ để cô vỗ về cái bụng.
Lúc đầu, cô nghĩ muốn để Tần Phong mời cô ăn, kết quả bởi vì hôm nay phải chuyển tới tập đoàn Thịnh Lăng, chuyển tới chuyển lui, làm cho cô quên khuấy đi mất chuyện muốn thầy Tần mời mình ăn cơm, kết quả là đói đến tận bây giờ.
Anh thấy cô nắm chặt túi sách, dáng vẻ có tật giật mình nhưng vẫn muốn ăn, Tả Hàn Thành phì cười: “Muốn ăn cái gì?”
An Hảo hơi không dám tin, cô len lén ngước mắt lên nhìn anh, không tin anh sẽ tốt bụng như vậy.
Cho dù vừa nãy mẹ đại nhân của anh ta không nói lại cho anh ta nghe những lời cô nói trong điện thoại, nhưng dựa vào giọng nói và biểu tình vừa nãy, khẳng định là anh cũng đã đoán được cô làm chuyện ‘Đại nghịch bất đạo’ gì rồi.
Cho nên, anh sẽ không tốt bụng đến mức đưa cô đi ăn ngon à.
Thấy cô ngẩn người ở đó, Tả Hàn Thành cười nhạt nói: “Đừng có mà giả bộ nữa, trước nghĩ xem mình muốn ăn cái gì, tôi chỉ cho em năm phút để quyết định.”
Vừa nói, anh cũng đã xoay người rời khỏi cửa phòng nghỉ, cầm áo khoác lên trực tiếp ra khỏi văn phòng.
An Hảo vội vàng đi theo ra ngoài.
Cho đến khi theo anh vào thang máy, trên vẻ mặt bần tiện của cô còn có biểu tình không khuất phục trước sức mạnh, cho dù trong lòng cô cũng đã vòng vo tam quốc, suy nghĩ cho dù thế nào cũng không thể bạc đãi cái cái dạ dày của mình được.
Cho đến khi thang máy xuống một tầng, cô nhìn thời gian sắp đến năm phút, thì cô theo sát sau lưng Tả Hàn Thành, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn ăn lẩu.”
Tả Hàn Thành quay đầu, đánh giá dáng vẻ cô ngoan ngoãn xách túi đi theo anh, không nói gì, rồi xoay người lại trở về trong thang máy, An Hảo không thể làm gì khác hơn là lại cùng hắn đi vào.