Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mạc Bạch lái xe đi tới, An Hảo và Tả Hàn Thành từ từ đi dạo trong sân trường.
Thật ra An Hảo hiểu được mình và đại ông chủ như Tả Hàn Thành đi dạo trên sân thể dục là chuyện cực kì quỷ dị, quỷ dị.
Nhưng hiện tại anh đã giúp cô một lần, cô thật sự ngại đuổi người, hơn nữa hình như không cần thiết phải duổi người, Tả Hàn Thành không nói gì, chỉ quan sát ngôi trường cô đang học, nhìn mấy đứa bé đang chơi bóng rổ ở sân thể dục, ánh mắt lạnh nhạt.
An Hảo cứ thế đi theo anh, nhưng mà đột nhiên cô cảm thấy đói bụng.
Mỗi ngày cô chỉ có 30 tệ tiêu vặt, lại thấy Tả Hàn Thành ở cạnh mình, cảm thấy có lý do tiêu của anh một lần.
Nhưng hiện tại người ta lại giúp cô một tay, cô trực tiếp để cho anh mang cô đi ăn... hình như không nói ra miệng được.
Vì thế An Hảo thông minh nói: “Cái đó... Tả Hàn Thành, hôm nay cảm ơn anh, là anh giúp tôi sửa lại án sai...”
Nghe An Hảo nói, Tả Hàn Thành nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu hôm nay tôi không tới thì em định giải quyết chuyện này thế nào đây?”
“Giải quyết như thế nào sao?” An Hảo ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Còn giải quyết như thế nào nữa? Đơn giản là bị chụp mũ vì ghen tỵ mà ra tay đánh Hàn Như, lần này không có cảnh sát tới tìm tôi, nhưng toàn bộ học sinh và giáo viên đều bôi đen tôi lần nữa, càng hoài nghi nhân phẩm của tôi có vấn đề, sau đó mọi người sẽ đau lòng cho nữ thần Hàn Như, tất cả nam sinh đều bảo vệ cô ta, lại cự tuyệt cách xa tôi ngàn dặm....”
Dừng lại một chút, cô cười nói: “Loại chuyện này cũng chẳng phải lần đầu tiên, tôi đã quen từ lâu, lần trước phải tới cục cảnh sát, thật sự không còn cách nào mới làm phiền anh, tôi vốn không muốn làm phiền anh.”
Thấy bỗng nhiên cô khách khí và câu nệ như vậy, Tả Hàn Thành nhìn cô nhưng vẫn không nói gì.
An Hảo thật sự đói bụng, nói một câu: “Cái đó, hiện tại đã hơn 5h rồi, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, nếu không, tôi mời anh ăn chút gì được không?”
Thật ra mục đích của cô chính là nhắc nhở Tả Hàn Thành, hiện tại cô không có bao nhiêu tiền, nhắc nhở anh mau mang cô ra ngoài ăn gì đó để đền bù trái tim bị tổn thương.
Kết quả Tả Hàn Thành im lặng, lại nhìn đám nam sinh đang chơi bóng rổ trên sân thể dục, nhíu mày nói nhỏ: “Được đó.”
“...” Suýt chút nữa An Hảo bị sắc nước miếng của mình.
Được sao?
Được cái gì mà được.
được cái rắm á, *** cô có tiền mời anh ta ăn gì sao?
Một ngày cho cô 30 tệ tiêu vặt mà còn bóc lột cô.
Tả Hàn Thành, anh không phải người.
Lúc này còn có ấn tưởng tốt với anh, cảm thấy Tả Hàn Thành này cũng tốt lắm, kết quả anh lại bóc lột cô.
Tới giúp cô sửa lại án sai chỉ là thuận tiện mà thôi, với anh chỉ là một câu nói thôi kết quả còn không biết xấu hổ mà bảo cô mời anh ăn cơm.
Nhưng lời đã nói ra ngoài rồi, người sĩ diện như Cố An Hảo sao có thể hối hận đây?
Vì thế....
Mười phút sau...
Cố An Hảo và vị tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Thịnh Lăng xuất hiện ở căn tin của trung học A.
Lúc này nhiều học sinh đi học lớp tự học, chạy tới canteen ăn cơm lại nhìn thấy Cố An Hảo liền kinh ngạc, bởi vì nghe nói hôm nay cô vừa đánh Hàn Như, nên đang bị xử phạt, kết quả lúc này đang vui vẻ ăn cơm.
Quan trọng hơn là bên cạnh cô là trai đẹp.
Haha, trai đẹp đó.
Vô số nữ sinh đang cầm bát đũa đến nhà ăn, vì nhìn trai đẹp cho nên dưới chân đi không vững, đụng nhiều lần, tiếng đồ đạc rơi xuống vang lên nhiều lần, còn không ít cô gái kinh hô.
Vốn An Hảo còn cảm thấy mời Tả Hàn Thành ăn uống đã đau lòng lắm rồi, hiện tại phát hiện đám nữ sinh này như hoa si, bỗng nhiên cảm thấy muốn làm màu.
Vì thế cô ngồi thẳng lưng lên sau đó đi cầm 10 tệ đi tới chỗ quầy bán hàng.
“Cho cháu hai hộp mì ăn liền và hai chân giò hun khói, dùng nước nóng nấu sau đó mới cho chân giò hun khói vào, 6ph sau cháu tới lấy.”
Trong quầy hàng, bà bác cẩn thận nhìn cô, không biết cô nhóc này hôm nay sao ánh mắt nhìn ngược rồi, không thấy thích hợp nhưng vẫn cầm tiền.
“Chờ đi, trước cháu còn có mấy người xếp hàng, 20ph sau lại lấy.”
Khóe miệng An Hảo rụt rụt, sau đó thấy Tả Hàn Thành đang nhìn cô, liền cảm thấy cực kì mất mặt.
Đành quay người cười cười: “Haha, bình thường chúng cháu tới căn tin người đã nhiều, mọi người đều xếp hàng, 20ph không lâu lắm, cháu chờ vậy.”
Không sai, cô vốn định mời Tả Hàn Thành ăn mì ăn liền.
Không biết người sinh ra miệng ngậm thìa vàng như anh có ăn mì ăn liền bao giờ chưa, dù sao dựa vào túi tiền của cô, tính toán cũng chỉ mời nổi mì ăn liền mà thôi.
Mì ăn liền 3 tệ một bát, chân giò hun khói 1 tệ một cây, nấu lên vừa tròn 5 tệ, hai bát là 10 tệ.
Đối với cô đã quá xa xỉ rồi.
Một ngày 30 tệ, đương nhiên cô phải tính toán cho tốt.
Đương nhiên nếu không phải vì Tả Hàn Thành, cô có thể ăn một phần cơm thịt rồi.
Hiện tại không phải là lúc để xoắn xuýt vấn đề này, xung quanh còn có một ít bạn học đang hưng phấn chỉ vào Tả Hàn Thành, lặng lẽ nói cái gì mà đẹp trai, hoàn mỹ, cái gì mà nam thần, còn có người suy đoán thân phận của anh.
Đặc biệt, đám nữ sinh trung học rất thích nghiên cứu mấy thứ xa xỉ, nhiều người nhìn một cái đã nhận ra áo khoác và tây trang trên người Tả Hàn Thành, thậm chí là áo sơ mi, rồi quần của anh, tất cả đều xuất ra từ chuyên gia thiết kế ở nước ngoài.
Những bạn học sinh ra trong gia đình thượng lưu khó tránh khỏi phô trương, nhưng bọn họ có kiến thức thật sự, vậy mà có thể nhận ra được nhãn hiệu quần áo trên người Tả Hàn Thành.
Chậc chậc, nông cạn.
Tả Hàn Thành đối với mấy ánh mắt đó xem như không nhìn thấy, chỉ nhìn An Hảo một cái sau đó quay đầu nhìn chỗ ngồi nơi căn tin: “Ngồi ở đâu?”
An Hảo chỉ chỉ chiếc bàn trống có dì mới thu dọn: “Nơi này đi, dì đã dọn sạch đồ rồi, lau sạch là có thể ngồi.”
Tả Hàn Thành nhìn thoáng qua, cũng không ghét bỏ gì, cô vừa dứt lời liền ngồi xuống.
Tuy nam sinh trung học không ít người cao lớn, nhưng người cao hơn 1m85 như Tả Hàn Thành, trên người mặc đồ đắt tiền như vậy, lại đẹp trai hấp dẫn người khác, khí chết đặc biệt như thế, vừa ngồi xuống liề khiến vô số bạn nữ dao động.
Sao trước kia An Hảo không thấy Tả Hàn Thành rất được nữ sinh trung học hoan nghênh như vậy.
Nghĩ lại thường ngày mấy người không liên quan này không có cơ hội nhìn thấy Tả Hàn Thành trong truyền thuyết.
Nếu bọn họ biết anh là Tả Hàn Thành có phải nháy mắt căn tin sẽ chật ních hay không?