An Hảo đứng ngoài phòng làm việc, quay đầu nhìn hướng nam sinh kia rời đi, sau đó cầm điện thoại nhìn cuộc gọi, nhanh chóng tìm thấy số điện thoại của Dịch Trạch Dương.
Tuy cô không lưu lại số của anh nhưng chỉ nhìn một cái là cô có thể nhận ra.
Nhưng lúc nhìn dãy số trên màn hình, cuối cùng cô vẫn không gọi đi.
Cô nhớ rõ lúc đánh nhau, cô đã nói gì với Dịch Trạch Dương.
Cô nhớ rõ trong mắt anh là chấn kinh và đau lòng, cũng nhớ rõ lúc đó cô chật vật thế nào.
Thôi vậy, nếu anh đã giúp cô giải quyết chuyện của Hàn gia, lại lựa chọn không gặp cô mà nói thì cô cũng không nhất thiết pAn Hảoir gọi tới nói cảm ơn.
Không gặp đối với cô mà nói dù có cảm ơn cũng không nhất thiết phải đi.
........
Chừng 1h trôi qua, An Hảo đứng bên ngoài đi tới đi lui tê cả chân, rốt cuộc của phòng Hiệu trưởng mở ra.
Mạc Bạch đi đầu, sau khi ra cửa cho An Hảo một ánh mắt yên tâm.
Cổ An Hảo sắp dài ra rồi, thấy biểu tình của Mạc Bạch liền yên tâm.
Sau đó Tả Hàn Thành cũng đi ra.
Hiện trưởng khách khi tự mình tiễn anh, gương mặt đầy ý cười cúi đầu nói: “Chuyện này đúng là trường học xử lý sai, Tả tổng ngàn vạn lần không cần để trong lòng, tôi bảo đảm từ giờ đến khi Cố An Hảo tốt nghiệp vào tháng 6 năm sau, nhất định sẽ sắp xếp giáo viên thay nhau dạy phụ đạo cho em ấy, giúp em ấy nâng cao thành tích, sẽ không để Tả tổng phải thất vọng.”
Thấy biểu tình kia của hiệu trưởng, An Hảo không nói gì, ngẩng đầu nhìn Tả Hàn Thành, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, không hề đáp lại lời của hiệu trưởng.
Nhưng hiệu trưởng thấy An Hảo vẫn đứng bên ngoài lúc này mới nói: “An Hảo à, đứng cả buổi trưa mệt rồi đúng không? Chiều này đừng đi học nữa, mau cùng Tả tổng trở về, tìm thời gian thầy sắp xếp mấy giáo viên bổ túc bài giảng mấy ngày trước cho em.”
An Hảo kinh ngạc mở to mắt: “Sao cơ? Là em sao?”
Cô ngừng cười: “Hiệu trưởng à, em không cần chịu phạt nữa sao?”
Sắc mặt Hiệu trưởng cứng đờ, lúc này mới dời chuyện này đi, lại nói cho qua, miễn chọc tới Tả Hàn Thành, kết quả An Hảo lại nhắc tới chuyện này.
Hiệu trưởng đành cười cười: “Vừa rồi ở băng ghi hình chúng tôi đã nhìn qua, là thầy không đoán được Hàn Như lại ra tay đánh em trước, thật xin lỗi bạn học An Hảo, hôm nay là thầy hiểu nhầm em.”
An Hảo bĩu môi.
Kêt quả không nghĩ tới, Mạc Bạch vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Người ấy, ngàn vạn lần không cần duy trì tư tưởng ngu ngốc, học sinh có thành tích tốt nhất và tệ nhất đánh nhau thì cứ nhận định người kém nhất đánh trước, đây là logic gì vậy?”
“Loại trung học A này mà lại có lãnh đạo có tư tưởng ngoan cố như vậy, xem ra bộ giáo dục cần hỏi thăm thật tốt rồi..”
Hiệu trưởng vừa nghr nhất thời biến sác, có chút khẩn trương nhìn Mạc Bạch, lại nhìn Tả Hàn Thành lạnh lùng quay lưng vè phía ông ta.
Cuối cùng, hiệu trưởng xấu hổ nhìn An Hảo: “Bạn học An Hảo... cái này.. không phải thầy chưa xử phạt em sao? Thầy cảm thấy được chuyện này có vấn đề cho nên mới để Tả tổng tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho em, bạn học An Hảo, việc này, em xem...”
An Hảo không phải là thánh mẫu, nhưng mấy năm nay hiệu trưởng ngại cô là con gái Thị trưởng, ít nhiều cũng giúp cô áp chế không ít chuyện, cô không giúp ông ta nhưng cũng không thấy ông ta xuống nước.
Vì vậy cô cúi đầu nhẹ giọng nói: “Em chỉ là học sinh, em không nên xen vào nhiều chuyện.”
Hiệu trưởng vừa nghe, mặt tái mét, sợ vị trí hiệu trưởng của mình khó mà giữ được, đảo mắt năn nỉ nhìn Tả Hàn Thành: “Tả tổng, chuyện này cuối cùng ngài hy vọng giải quyết như thế nào? Tôi nghe theo ngài sắp xếp.”
Tả Hàn Thành nhìn An Hảo, hiển nhiên để cô tự quyết định.
An Hảo nhìn anh.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ như trước kéo Hiệu trưởng và Hàn Như đứng trước mặt toàn trường giải thích cho cô, lấy lại mặt mũi cho cô.
Nhưng sau khi An Hảo im lặng một lúc mới ngước mắt lên nhìn: “Em muốn cuộc thi cuối kỳ này để em và Hàn Như ngồi riêng một phòng cùng nhau thi.”
“Cái gì cơ?” Hiệu trưởng ngẩn người.
Mạc Bạch cũng kinh ngạc nhìn cô.
Cô nhóc này muốn đối đầu sao?
Tả Hàn Thành nghe lời cô nói, tuy ngoài dự liệu nhưng nghĩ tới tính tình của cô, xem như hợp lý, chỉ cười cười.
“An... bạn học An Hảo, em... tội gì phải thế chứ?”
Hiệu trưởng còn định để Tả Hàn Thành vui vẻ mà để An Hảo gian lận thi cử, không được thì tìm một học sinh thành tích tốt làm thay An Hảo, kiếm chút mặt mũi.
Kết quả An Hảo lại va vào họng súng, đây là điều khiến cho ông ta không biết phải làm sao.
“Đây là yêu cầu duy nhất của em, em muốn cùng thi với Hàn Như.” An Hảo nói: “Dù hiện tại cậu ta vỡ ruột nhưng không phải bệnh nặng gì, làm phẫu thuật chữa trị nửa tháng là có thể dưỡng thương bổ túc học tập, dù sao các người sẽ đối với người bệnh như cậu ta chăm sóc đặc biệt, để tránh chăm sóc quá, hai chúng em sẽ thi cùng nhau, tiện thể giám thị nhau.”
“Cái này...”
“Còn 20 ngày nữa là tới kì thi đúng không ạ?” An Hảo nhìn hiệu trưởng: “Em chỉ có một yêu cầu đó, không có gì khác.”
Hiệu trưởng hít một hơi thật sâu, cảm thấy An Hảo tính tình trẻ con, nghĩ mai, lại nhìn Tả Hàn Thành, thấy anh không có ý ngăn cản cho nên đành gật đầu.
“Được rồi, nghe theo ý em.”
An Hảo cười, bỗng nhiên nhỏ giọng nói với hiệu trưởng đau ủ dột: “Hiệu trưởng à, em nói với thầy, sau này có gì vì em mà muốn tìm phụ huynh thì trực tiếp tìm Tả Hàn Thành nhé, vậy thầy mới giống như lúc này nhớ kỹ phải tìm rõ sự thật, mà không dựa vào trực giác và định luận của thầy, thấy nói thầy hơn năm mươi rồi, nếu tự dưng không biết sao mất chức thì không phải mất mặt sao?”
“...” Mí mặt hiệu trưởng giật giật.
An Hảo giơ tay lên, tiếc hận vỗ vai ông ta, lại thở dài nói: “Em nói thầy, thầy hồ đồ một chút nhưng mấy năm nay không ít lần chiếu cố em, em miễn cưỡng bảo vệ thầy một lần, nhưng sau này em không bảo đảm đâu.”
“Hiệu trưởng: “...”
Mạc Bạch: “...”
Tả Hàn Thành: “...”
Cuối cùng An Hảo xoay người đi theo Tả Hàn Thành rời khỏi phòng hiệu trưởng ở tầng trệt, chân hiệu trưởng mềm nhũn sắp không đứng nổi, sau đó dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.