Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dứt lời, Tả Hàn Thành xoay người đi vào phòng hiệu trưởng, để lại An Hảo ngơ ngác đứng đó, sau đó lại quay đầu nhìn Mạc Bạch đi theo mình.
Phòng hiệu trưởng cực kỳ yên tĩnh, sau khi cách cửa đóng lại, cách âm rất tốt.
An Hảo không nghe thấy được âm thanh bên trong, rõ ràng bên ngoài có tiếng bước chân đi tới đi lui nhưng không biết trước mặt Tả Hàn Thành, hiệu trưởng sẽ nói bậy gì về cô.
Mạc Bạch đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt xoắn xuýt của cô, cười cười nhẹ giọng nói: “Cố tiểu thư, đừng lo, có Tả tổng ở đây, cô sẽ không có việc gì đâu.”
“Tôi không sợ có việc gì mà tôi kỳ lạ là sao anh ta lại ở đây?”
“Lần trước Tả tổng phái người tới điều trả thành tích học tập và tình hình thường ngày ở trường học, Hiệu trưởng có giữ lại danh thiếp của tôi.”
Mạc Bạch tiếp tục giải thích: “Là hôm nay Hiệu trưởng gọi điện thoại tới nói tình huống hôm nay cho tôi, tôi đã chuyển lời tới Tả tổng.”
An Hảo vừa nghe nhất thời kinh ngạc nhìn anh ta: “Trước khi tới, Tả Hàn Thành có tức giận hay không?”
Mạc Bạch giật mình: “Chắc là không, tôi không thấy Tả Hàn Thành có gì tức giận, nhưng mà lúc nãy vì nghe qua chuyện rất khẩn cấp cho nên tôi vào phòng họp lặng lẽ nói cho Tả tổng, anh ấy đang bàn chuyện kế hoạch quan trọng trong quý tới cùng mấy cổ đông công ty, đây là hội nghị quan trọng cuối năm vào hàng năm của ban lãnh đạo, tuyệt đối không thể ngừng lại.”
An Hảo vừa nghe liền cảm thấy mù mờ: “Cho nên sao?”
“Nhưng mà Tả tổng lại gián đoạn hội nghị, đẩy hết mọi chuyện liền trực tiếp tới đây.” Mạc Bạch nhẹ giọng nói.
An Hảo kinh ngạc há miệng, chỉ chỉ vào cánh cửa phòng hiệu trưởng, sau đó lại chỉ vào người mình, kết quả mãi không nói nên lời.
Qúa làm cho cô kinh ngạc rồi.
Nhưng mà nghĩ tới lúc nãy Tả Hàn Thành nói tin cô, khói mù trong lòng An Hảo hóa thành hư không.
Nhất thời cô cười cười đến bên cạnh Mạc Bạch, đặc biệt đụng vai như anh em tốt bắt tay Mạc Bạch.
Lúc Mạc Bạch chấn kinh nhìn cô, cô cười hì hì: “Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi, nhân lúc anh ta họp mà nói cho anh ta chuyện này, xem như anh là cứu tinh gián tiếp của tôi.”
Mạc Bạch ngưng trệ sau đó cười cười: “Cố tiểu thư, văn phòng Tả tổng rất ít khi có người không liên quan tới anh ấy được ra vào, mà phòng nghỉ ngơi của anh ấy, không gian riêng tư cũng không cho phép ai cũng có thể tùy tiện vào.”
“Tuy tôi không rõ quan hệ giữa cô và Tả tổng nhưng mà Tả tổng coi trọng cô, tôi thấy được. Cho nên nghe thấy cô xảy ra chuyện, tôi không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đi vào báo cáo, cũng không tính là giúp đỡ gì.”
An Hảo nghe xong không hé răng nói một câu, đảo mắt nhìn cánh cửa phòng Hiệu trưởng đang đóng lại, bỗng nhiên im lặng.
Ban đầu bị buộc đến tập đoàn Thịnh Lăng đi học thêm, lúc đó cô cực kì tức giận, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Thậm chí lúc Tả Hàn Thànhh vì cô mà chuẩn bị một bàn làm việc, lúc đó cô cũng không chú ý.
Chỉ cảm thấy người đàn ông phúc hắc này muốn để cho cô bị anh ta giám thị.
Hiện tại nghe Mạc Bạch nói vậy, cô mới nghĩ tới gì đó.
Nhưng mà sau khi nghĩ xong, cũng không tìm ra lý do gì.
Tả Hàn Thành đối tốt với cô như vậy không phải là yêu cô đấy chứ?
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì không có khả năng. Nhân vật lớn như anh ta oai phong một cõi sao có thể hứng thú với mấy đứa nhóc như cô được chứ?
Cho tới giờ cô chưa bao giờ mơ mộng hão huyền sẽ làm cô bé lọ lem, tuy có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cực kì hiếm thấy, nhưng chuyện hoàng tử yêu cô bé lọ lem thì mãi mãi chỉ có trong truyện cổ tích của trẻ con, cô chưa bao giờ tin.
Hơn nữa, cô không phải là cô bé lọ lem gì, mà Tả Hàn Thành đã nói cô là cô gái siêu nhân.
Cách đó không xa, hàng lang an toàn có một cầu thang, một bóng dáng đứng nơi đó rất lâu.
Từ lúc Tả Hàn Thành xuất hiện cho tới khi An Hảo lên án toàn bộ chân tướng, lại đến khi trợ lý Mạc Bạch nói ra những lời đó, một chữ anh ta đều nghe lọt.
Dịch Trạch Dương đứng ở góc rẽ mãi không bước ra ngoài.
Dù trong tay anh ta đang cầm bản ghi hình của trường vào lúc đó, dù anh ta muốn giao lại thứ mới điều tra được cho Hiệu trưởng, giúp An Hảo giải thích chuyện ngày hôm nay.
Anh ta từ chỗ ghi hình nhìn thấy Hàn Như mang theo mấy bạn học vẫn gây sự, hơn nữa thường lấy tay chọc An Hảo, An Hảo vẫn nhịn, cho tới khi bỗng nhiên Hàn Như đánh An Hảo một bạt tai, An Hảo mới không nhìn được mà đáp Hàn Như một cái.
Lúc đang xem camera, Dịch Trạch Dương trực tiếp ghi lại sau đó đi tới phòng hiệu trưởng.
Ban đầu anh ta không xác định được là An Hảo ra tay đánh người nhưng mà chỉ nói cô, dù vì sao mà ra tay đánh người ở trong trường chính là anh ta chưa từng tin cô.
Nếu không tin cô cũng sẽ không tận lực mà đi điều tra ghi hình muốn rửa sạch tội cho cô.
Nhưng lúc An Hảo đứng trước mặt người đàn ông khác khóc lóc lên sn, mà An Hảo gần đây vẫn như con nhím trước mặt anh ta, thế mà lại bất lực rơi nước mắt trước mặt Tả Hàn Thành, thậm chí còn cố chấp không ngừng hỏi Tả Hàn Thành có tin cô hay không.
An Hảo đang đi qua đi lại trong hành lang đột nhiên im lặng, càng giống như trong lòng cô trở nên kiên định, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Nhưng cô không còn tức giận và phẫn hận như lúc này.
Bên tai vẫn luôn vang vọng tiếng gào thét của cô trước mặt anh ta rằng sau này đứng có xuất hiện trước mặt cô nữa.
Đây là làn đầu tiên An Hảo phát giận trước mặt anh ta, thậm chí lần đầu tiên ăn nói lỗ mãng với anh ta.
Từ trước tới này Dịch Trạch Dương vẫn không cam thấy mình là người được An Hảo tôn trọng nhát nhưng mà An Hảo ở trước mặt anh ta vẫn mãi bộ dạng ngoan ngoãn mà chưa bao giờ làm gì không tốt.
Nhưng mà hôm nay cô ủy khuất như vậy, càng thật sự tức giận.
Cô gào thét với anh ta, muốn anh ta mãi mãi đừng lại gần cô...
Dịch Trạch Dương chống trán, đứng trước cửa hành lang, cuối cùng không muốn vào lúc này xuất hiện trước mặt cô.
..........
An Hảo đang đi qua đi lại trên hành lang, câu có câu không trả lời Mạc Bạch.
Thật ra cô không biết nói chuyện gì, nhưng lại cảm thấy Mạc Bạch đứng ở chỗ này sẽ cảm thấy nhàm chán, cho nên tìm đề tài trò chuyện với anh ta.
Mãi đến khi nơi góc rẽ hành lang có một bạn học nam đi tới, bạn học kia nói: “Cố An Hảo, đây là đồ Dịch giáo sư đưa cho tôi mang qua, nói là cậu tự mình mang cho Hiệu trưởng.”
Vừa nghe nói đến Dịch Trạch Dương, An Hảo sửng sốt, không rõ tại sao Dịch Trạch Dương lại bảo người khác mang đồ qua.
Mạc Bạch nhận ra đó là một chiếc CD, đoán được là ghi hình lúc An Hảo đánh người, sau đó nhận thay cô, lúc An Hảo còn đang sững sờ thì nói: “Tôi đưa vào cho.”
An Hảo nhìn thoáng qua CD, không mở miệng mà chỉ gật đầu.
Mạc Bạch gõ cửa sau đó vào phòng Hiệu trưởng.