Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 81: Chương 81: Muốn đối đầu sao? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

*** nó, sao Tả Hàn Thành lại tới đây?

An Hảo nhìn thấy anh, cả người liền giật mình, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới nháy mắt biến thành màu đen.

Sao anh có thể nhanh chóng biết tin tức được?

Tuyệt đối không thể là Dịch Trạch Dương thông báo cho anh, chỗ trường học cũng không có phương thức liên lạc với anh, sao anh có thể biết được trong trường xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ... là trùng hợp sao?

Không phải anh tới trung học A để đầu tư đấy chứ?

Hiện tại hình như đầu tư trường học là lĩnh vực mới phát triển, dù sao loại trường quý tộc như trung học A cũng là dạng có bối cảnh.

An Hảo cẩn thận quay đầu đi, né tránh ánh mắt lạnh lùng đang nhìn cô, đôi tay lén để ra sau lưng, mười ngón tay xoắn lại.

Đợi đến khi Tả Hàn Thành đến trước mặt cô mới dừng lại, nghiêng đầu, dùng chiều cao hơn 1m80 của anh nhìn xuống cô.

An Hảo bị anh nhìn khiến cho cả người không được tự nhiên, bĩu môi, cẩn thận ngước mắt nhìn anh, xấu hổ cười một cái:“ Sao anh lại ở đây?”

Bóng dáng thon dài cao ngất của Tả Hàn Thành đứng trong hành lang thoạt nhìn thật không tưởng, đặc biệt là nơi giáo dục học sinh, anh mặc áo khoác màu gỉ sắt, bên trong là tây trang quý phái, phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác.

tuy rằng đây là tầng của hiệu trưởng, học sinh qua lại không nhiều nhưng ở gần chỗ phòng giáo viên lại có mấy cái đầu nhô ra nhìn về phía bên này, đang tò mò thân phận của người đàn ông này.

Mà hiển nhiên Tả Hàn Thành cũng không để ý tới ánh mắt của người khác và cảm nhận của An Hảo, chỉ híp mắt, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, lại nhìn dấu hồng trên mặt cô.

“Sao tôi tới đây không phải em rõ ràng nhất sao?” Rốt cuộc anh cũng mở miệng, âm thanh trầm trầm lạnh lẽo.

An Hảo cẩn thận nhìn xung quanh, xấu hổ nói: “Đây là trường học, tuy danh tiếng ở đây của tôi không tốt đẹp gì nhưng mà anh có thể cho tôi chút mặt mũi được không? Đừng ở đây dạy dỗ tôi được không?”

Tả Hàn Thành nhìn vẻ mặt xấu hổ muốn chui xuống đất của cô: “Khi nào thì tôi nói muốn dạy dỗ em”

Cô sửng sốt nhìn anh: “Không phải anh bị trường học mời tới đây sao? Là hiệu trưởng hay ai mời anh tới đây? Có lẽ bọn họ nghĩ anh là phụ huynh của tôi, không tìm thấy người khcas nên đành tìm anh, cái đó... tôi, chuyện lần này của tôi anh không cần xen vào đâu...”

“Cố An Hảo, em chỉ cần nói với tôi nguyện nhân em đánh nhau.”

An Hảo cúi đầu: “Đánh cũng đã đánh rồi, còn muốn nguyên nhân làm gì chứ? Cuối cùng rồi cũng phải chịu phạt thôi.”

“Hiệu trưởng của em nói với tôi, em đánh bạn học Hàn Như thủng ruột, trực tiếp chuyển tới bệnh viện. Cô ta bị thương nặng không liên quan gì tới tôi...” Ánh mắt Tả Hàn Thành trong suốt nhìn cô: “Tôi chỉ muốn biết vì sao mới khiến em tức giận mà ra tay nặng như vậy.”

An Hảo cứng đờ, vẫn cúi đầu cắn cắn môi: “Đúng thế, cô ta bị thương nặng, nhưng mà bên Hàn gia đã không truy cứu nữa rồi, cho nên chuyện này tôi thấy anh nên mặc kệ đi, tôi chịu chút phạt là được rồi.”

Tả Hàn Thành nhíu mày, đôi mắt lãnh đạm xa cách nhìn cô: “Ngẩng đầu lên.”

Trong lòng cô run lên, từ từ ngước mắt, đôi mắt chua xót, cố nén nước mắt sắp tràn ra.

Thấy đôi mắt cô đỏ lên, Tả Hàn Thành nhíu mày, âm thanh cũng hòa hoãn hơn: “Là tại sao?”

“Anh sẽ tin tôi sao?” An Hảo đỏ mắt nhìn anh: “Tất cả mọi người đều không tin tôi, anh tin sao?”

“Sự thật mãi mãi chỉ có một, dù tin hay không thì không ai có quyền cướp đi quyền được giải thích cho em.”

“Thành tích học tập của Hàn Như rất tốt, cô ta là học sinh giỏi trong mắt toàn bộ giáo viên và bạn học, là bảo bối trong lòng giáo viên, tôi đánh nhau với cô ta, tất cả mọi người đều cho rằng là tôi ra tay đánh Hàn Như.”

“Cố An Hảo.” Nơi này là trường học, Tả Hàn Thành không vì cô rơi nước mắt mà an ủi cô, chỉ lãnh đạm nhì cô, trầm thấp nói: “Đã không làm sai thì cần gì phải khóc, hiện tại em nên nói nguyên nhân với tôi.”

“Tôi sợ mình ngốc nghếch nói xong kết quả anh cảm thấy tôi nói dối, ngay cả anh cũng sẽ không tin tôi.” Cô cố chấp nhìn anh.

Tả Hàn Thành không nói gì mà cứ im lặng nhìn cô.

Tuổi An Hảo còn nhỏ, cô cố chấp cho rằng cả thế giới chính là như thế, khi mọi người ủng hộ một người thì cô sẽ tự động lùi về sau, không thèm tranh cãi.

Rất lâu sau anh mới nói nhỏ: “Tôi tin.”

Nước mắt rơi xuống, An Hảo lau đi, Tả Hàn Thành nâng tay trước, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn trên mặt cô, lau nước mắt cô đi: “Tôi tin em không thể không có lý do mà ra tay đánh người khác, nói thật cho tôi.”

Vốn An Hảo còn chưa muốn khóc.

Cho tới bây giờ cô không biết Tả Hàn Thành còn có một mặt dịu dàng như vậy.

Nơi trái tim mềm mại, khó trách nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô giơ tay lau đi, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Hàn Như nói mẹ tôi là tiểu tam, nói tôi là đứa con ti tiện của tiểu tam, không xứng tới trung học A, chúng nói tôi là cặn bã, nói tôi duy trì được năm cuối thành tích cũng tồi tệ, nói tôi không xứng đi học, không xứng được xếp hạng, nên ngồi vị trí cuối cùng, tôi có thể nhịn.”

Cô ủy khuất như muốn lên án: “Thậm chí Hàn Như còn gặp Cố Thi Thi, cô ta nghe được ở chỗ Cố Thi Thi không ít chuyện nói xấu mẹ tôi và tôi, sau đó mang theo mấy bạn học đến vũ nhục tôi, tôi cũng nhịn, cuối cùng lúc không thể nhịn được nữa thì bỗng nhiên cô ta tát tôi, cho là tôi dễ bắt nạt sao? Tôi chỉ không muốn lại gây chuyện rồi bị thôi học, không nghĩ muốn bị mất mặt ở Cố gia, tôi mới luôn nhường nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, bọn chúng mắng mẹ tôi là tiện nhân cho nên tôi mới...”

“Tôi không nhịn được đánh cô ta, còn đạp cô ta, dùng rất nhiều sức, lúc đó tôi bị chọc tức điên lên, hận không thể giết chết cô ta...”

Nói đến đây, An Hảo mím môi nhìn anh: “Anh sẽ tin tôi sao?”

“Cái gì?” Tả Hàn Thành nhìn khuôn mạt ủy khuất của cô.

An Hảo đỏ mắt khóc thút thít: “Bọn họ đều nói tôi ghen tỵ với Hàn Như, cho nên mới đánh cô ta, đều nhận định lợi giải thích của toi đều là nói dối. Không phải anh vẫn luôn cho rằng tôi ngoan cố không chịu thay đổi, là con nhóc thiếu đạo đức sao? Anh tin tôi sao?”

“Đương nhiên.” Tả Hàn Thành nói thầm: “Thành tích đứng đầu không có nghĩa là nhân phẩm cũng đầu, tôi không tin em thì sao lại tới đây chứ?”

Dứt lời Tả Hàn Thành xoay người trực tiếp đi vào phòng hiệu trưởng, để lại An Hảo đang ngơ ngác ở đó, sau đó lại quay đầu nhìn Mạc Bạch đứng bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.