Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dịch Trạch Dương chậm rãi buông tay xuống, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ, anh ta nhìn cô đang phát cáu đến nỗi cả người run rẩy như vậy, thở dài nói: “An Hảo, tại sao phải như vậy?”
“Bây giờ mới nhớ hỏi một câu ‘Tại sao’ sao?”
An Hảo cười nhìn anh ta: “Dịch Trạch Dương, vừa nãy lúc anh kéo tôi, sao anh không hỏi là vì sao tôi phải đánh người. Vừa rồi lúc anh đi đánh tôi, tại sao anh không hỏi, mà bây giờ mới hỏi, anh không cảm thấy đã muộn rồi sao?”
Dịch Trạch Dương nghiêm nghị nói: “Anh vẫn luôn đứng nhìn em ở ngoài cổng trường, cho đến khi cảm giác tình hình hơi khác lạ. Thế nhưng vừa qua đây đã thấy em dùng phương thức đánh người tàn bạo như vậy, An Hảo, em vẫn chỉ là học sinh, em muốn gây ra án mạng sao?”
Tất nhiên là An Hảo biết thủ đoạn đánh Hàn Như của mình có bao nhiêu ác.
Nếu như có thể, cô đã sớm dùng phương thức đánh ác hơn gấp trăm nghìn lần thế này để đánh người của Cố gia rồi.
Nhưng mà đánh tới đánh lui thì có lợi ích gì? Huống chi người của Cố gia kia cũng rất thông minh, lần đó cũng không ép cô tới bước mất khống chế cuối cùng.
Thế nhưng Hàn Như kia lại là kẻ ngu xuẩn, cố gắng đè ép Cố An Hảo cô đến mức không thể nhịn được nữa cũng đến mức cô không cần nhịn nữa.
Là cô ta tự tìm đến, dù có bị đánh chết thì cũng là đáng đời cô ta.
Cho dù có gây ra án mạng thì thế nào?
An Hảo cười lạnh hất tay của anh ta: “Cho dù Cố An Hảo tôi có bị ngồi tù thì sao, cũng không có quan hệ gì với Dịch Trạch Dương anh.”
Dịch Trạch Dương nhíu chặt mày lại: “Em…”
“Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra vậy?” Bảo vệ trường học thấy có chuyện xảy ra nên chạy về phía này.
An Hảo coi thường tất cả mọi người xung quanh, càng không quan tâm đến ánh mắt đau lòng của Dịch Trạch Dương, cô chỉ hờ hững đảo mắt nhìn về phía Hàn Như đang run rẩy nằm dưới đất, rồi nhàn nhạt nói: “Hàn Như, coi như là mạng cô lớn, sau này bớt xuất hiện ở trước mặt tôi đi, nếu không tôi thấy cô một lần là đánh một lần…”
“An Hảo, em cho tôi im miệng!”
“Anh mới nên im miệng!” An Hảo chợt quay đầu trừng mắt về phía Dịch Trạch Dương đang ngăn mình lại, vào giấy phút anh ta kinh ngạc nhìn mình, cô cười nhạt: “Bao gồm cả anh đấy, anh cũng ít xuất hiện ở trước mặt tôi đi.”
******************
“Cố An Hảo ơi là Cố An Hảo, em có nghe thầy nói thế nào với em không?”
Hiệu trưởng nhức đầu nhìn về phía An Hảo đứng ở trong phòng hiệu trưởng: “Tại sao trước khi tốt nghiệp em lại mang nhiều rắc rối đến cho thầy vậy, em không thể bỏ qua cho cao trung A được sao? Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp rồi, nửa năm tới đây em để cho hiệu trưởng thầy đây có được cuộc sống bình yên được không? đừng có suốt ngày gây phiền toát cho thầy và nhà trường nữa có được hay không?”
An Hảo đứng chết lặng ở trong phòng hiệu trưởng, cô không nói gì, cũng không giải thích.
“Đến bây giờ mà em còn không chịu giải thích tại sao phải ra tay đánh Hàn Như sao?” Thấy thái độ của cô như vậy, hiệu trưởng nhức đầu hỏi.
Đầu tiên là An Hảo trầm mặc, rồi mới cười lạnh nói: “Nếu như em nói là Hàn Như đánh em trước, thì thầy có tin không?”
“Em nói như vậy thì thầy có thể tin hay không?” Hiệu trưởng dần lạnh mặt: “Đã đến mức này rồi mà em còn nói dối. Từ trước tới giờ, Hàn Như đều là học sinh ngoan có phẩm chất đạo đức tốt thành tích học tập xuất sắc, ngày thường hay gips đỡ bạn học trong trường, còn thường xuyên quyên tặng tiền cho các dự án từ thiện. Một học sinh ngoan như vậy thì sao có thể ra tay đánh người được.”
“À À!!!”
“Cố An Hảo, thậm chí ngay cả đánh người em cũng dám đổ oan cho người vô tội? Mặt em ngoài hơi đỏ ra thì có chỗ nào bị thương? Em nhìn Hàn Như đi, em ấy bị em đánh đến nỗi phải vào bệnh viện rồi, rốt cuộc thì em xuống tay nặng như thế nào hả?”
“Em dùng chân, không phải tay.” An Hảo liếc nhìn hiệu trưởng, vẻ mặt bất cần đời.
Hiệu trưởng im lặng nhìn cô: “Em em đứa nhỏ này….”
“Có phải gọi phụ huynh hay không?” An Hảo nhàn nhạt nói: “Nếu bây giờ đã ầm ĩ như vậy rồi, có lẽ thầy vẫn phải gọi phụ huynh đến. Tuy nhiên, em vẫn giữ câu nói kia, em không có gia đình, em chính là đứa trẻ hoang dã, không có ai quản em, nên thầy đừng trông chờ gì vào chuyện gọi phụ huynh.”
“Phụ huynh cái gì? Nếu không nhờ giáo sư Dịch đứng ra giúp em, thì bây giờ em đã phải vào đồn cảnh sát rồi. Em cho là người của Hàn gia dễ trêu chọc như vậy sao? Người của Hàn gia và người của Hứa gia lúc trước đều chẳng phải là người dễ trêu chọc. Lần này coi như là em may mắn, may mà giáo sư Dịch bắt gặp chuyện này, Dịch gia có quan hệ rất tốt với Hàn gia, là giáo sư Dịch đã giúp em giải quyết chuyện này. Mặc dù bên phía trường học không phạt nặng em, nhưng em còn trẻ mà có những hành động tồi tệ như vậy, thì vẫn phải bị phạt.”
An Hảo rủ mắt xuống, cô cũng không hy vọng Dịch Trạch Dương giúp cô làm gì, càng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Dịch Trạch Dương nữa.
Nhưng bây giờ đã đến bước này rồi, nói không cần thì cũng quá cậy mạnh, vì vậy cô dứt khoát không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ.
Dù sao cô nói gì cũng không có ai tin tưởng. Ngay cả lúc ấy, Dịch Trạch Dương cũng không thấy rõ là Hàn Như làm nhục mắng chửi rồi đánh cô trước, cuối cùng mới ép cô trả đũa.
Ngay cả Dịch Trạch Dương cũng không tin cô, thì cô còn có thể trông cậy vào ai sẽ tin tưởng cô.
Nữ thần có thành tích học tập số một trong trường, và nữ côn đồ hay đánh nhau có thành tích học tập từ dưới đếm lên, thì ai dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được là Cố An Hảo có hành động tồi tệ đánh Hàn Như.
Đây chính là chân lý
Đây chính là chân lý mà Cố An Hảo học được trong nhiều năm qua.
Cô hừ lạnh, giải thích với không giải thích thì có gì khác nhau.
Thấy Cố An Hảo vẫn giữ nguyên thái độ như vậy, hiệu trưởng cũng nhìn ra bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện với cô, ông chỉ có thể nhíu mày: “Em đi ra hành lang đứng trước đi, không được đi đâu cả, đứng một buổi chiều, chờ thầy xem xét rồi sẽ đưa ra hình phạt thích hợp nhất với em.”
An Hảo nghe xong, không nói gì cả, cô xoay người đi ra ngoài, cô đứng im ỏ trên hành lang trước cửa sổ của phòng hiệu trưởng.
Thấy dáng vẻ kia của Cố An Hảo, thầy giáo thở dài, sau khi suy nghĩ, thì ông bỗng nhiên cầm điện thoại lên.
May lúc trước, khi Tả Hàn Thành cho trợ lý đến trường học điều tra về hồ sơ và thành tích học tập của Cố An Hảo, ông đã để ý, rồi ghi nhớ số điện thoại trợ lý của Tả Hàn Thành.
“Alo, xin chào, trợ lý Mạc phải không? Tôi là hiệu trưởng của trường cao trung A. Là như vậy, bạn học Cố An Hảo đã gây ra rắc rối, không biết là Tả Tổng bên kia có tiện tới đây một chuyến hay không?”
“Đúng vậy, lần này bạn học Cố An Hảo cũng gây ra chuyện không khác gì lần trước. Mặc dù chuyện này đã bị đè xuống, nhưng mà tình hình thật sự quá tồi tệ, nếu như không phải là nhìn vào mặt mũi của Tả tiên sinh, thì nhà trường không thể giữ em học sinh này lại. Thế nhưng bây giờ tôi đang rất đau đầu, không biết nên đưa ra hình phạt như thế nào cho em ấy. Hay là Tả tiên sinh tới trường học một chuyến đi, không biết Tả tiên sinh có thời gian không?”
“Được được, bạn học An Hảo còn ở trong trường học, tôi không để cho em ấy đi gây loạn ở khắp nơi, yên tâm đi. Được, tôi sẽ chờ các anh ở trường. “
*************************
Buổi tối cuối tuần hôm qua, cô đánh Hàn Như, hôm nay Dịch Trạch Dương ép chuyện này xuống, buổi trưa hiệu trưởng tới hỏi tội.
Mà bây giờ, An Hảo đứng trên hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cứ đứng như vậy cả một buổi chiều, chân đã tê rần, nhưng mặt vẫn không thể hiện cảm xúc gì, thậm chí cô còn không hề lo lắng là mình sẽ phải nhận hình phạt gì.
Tùy tiện, thích làm gì thì làm, đánh thì cũng đã đánh rồi, cô không có lý do lại cũng không thèm quan tâm là cuối cùng mình có bị cho thôi học hay không.
Lúc cô đang suy nghĩ tìm đường lui cho mình, bỗng nhiên, có một bóng người cao ngất mà quen thuộc cách hành lang không xa, khiến cho sắc mặt của cô có thay đổi lớn, cô quay mặt gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.
Mẹ nó! Sao Tả Hàn Thành lại tới đây?