Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cố An Hảo, cô đoán xem hôm nay tôi và ba mình cùng tham gia một bữa tiệc có quy mô nhỏ trong thành phố, nghe chị cô Cố Thi Thi nói gì?”
Lời của Hàn Như bỗng nhiên chui vào trong tai An Hảo.
An Hảo hơi ngừng lại, nhìn về phía cô ta.
Hàn Như cười nói: “Tôi đã nói rồi, sao con gái của một Thị trưởng lại có cái dáng vẻ ăn mày từ trong ra ngoài như thế, quả nhiên không phải là tiểu thư thực sự của nhà thị trưởng thì nó phải khác.”
Cô ta vừa nói vừa quay đầu cười nói cho những người khác: “Mẹ của Cố An Hảo ấy, năm đó lại là tiểu tam của Thị trưởng Cố, cô ta là con ngoài giá thú của tiểu tam đấy.”
An Hảo cảm giác đầu óc của mình như muốn nổ tung, cô hít thật sâu: “Hàn Như, không biết sự thật thì cô không được nói lung tung “
“Thế nào, sợ tôi lộ ra gốc gác của cô hả. Cô nói chuyện tôi đến khách sạn cho tất cả mọi người trong trường học biết, làm hại tôi mất đi danh hiệu lối sống văn minh. Vậy chẳng lẽ tôi không thể nói ra gốc gác của cô hả, haha, thật là buồn cười, đứa con ngoài giá thú đê tiện như cô thì có tư cách gì để nói chuyện với tôi.”
“Đúng rồi, tôi nghe nói, năm đó mẹ cô, chính là cái người phụ nữ đê tiện đã làm kẻ thứ ba cho Thị trưởng ấy, vì muốn nhét cô vào nhà Thị trưởng, vì muốn biến cô thành con gái của Thị trưởng, mà mẹ cô đã đến Cố gia náo loạn rất nhiều lần, cuối cùng còn tự sát ở đó, dùng cái chết để bức, buộc Thị trưởng Cố giữ cô lại, là như vậy đi…”
“Trời ơi, Cố An Hảo, thì ra cái thân phận con gái Thị trưởng của cô lại là dùng mạng của mẹ mình đổi lấy nha, trời ơi trời ơi!!”
An Hảo từ từ nhắm mắt, cảm giác quả đấm của mình đã chuẩn bị đập người.
Ngay tại lúc cô còn đang ẩn nhẫn, Hàn Như bỗng nhiên nâng tay lên, vỗ nhè nhẹ lên trên mặt của An Hảo, An Hảo chợt mở mắt ra, Hàn Như mỉm cười: “Thật không nghĩ tới cô là con ngoài giá thú của tiểu tam. Nếu như tôi nói thân thế của cô cho mọi người biết, thì không biết là có bao nhiêu người ở cao trung A này không tha cho cô đâu. Cô phỉa biết, phụ nữ bây giờ ghét nhất là tiểu tam, Cố An Hảo, cô cứ chờ bị lột da đi!”
Dứt lời, tay vừa mới vỗ nhè nhẹ trên mặt An Hảo của Hàn Như bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, trực tiếp tát vào trên mặt của An Hảo, đồng thời miệng thì mắng chử: “Con gái của tiểu tam thật là đê tiện!”
Trong giây phút bị cái tát đó, An Hảo lại bỗng nhiên cười.
Rốt cuộc, cô không có lý do đặc biệt gì để nhịn nữa rồi.
Hàn Như vừa mới đánh cô muốn lấy tay lại. Kết quả, Cố An Hảo trước mắt vẫn luôn ẩn nhẫn bỗng nhiên giơ chân lên, hung hãn đạp vào bụng của cô ta.
Hàn Như không phòng bị, bị đạp mà ngã lăn trên đất, thậm chí đầu của cô ta còn đụng trúng bệ xi măng bao quanh luống hoa trong sân trường, trong nháy mắt trán đã hiện ra vết máu.
Mấy nữ sinh bên cạnh vừa giúp Hàn Như bắt nạt An Hảo, một người thì đi đỡ Hàn Như, hai người khác xoay người muốn nắm tóc An Hảo.
“Mấy người không biết con gái đánh nhau mà nắm tóc là hành động ngu dốt nhất sao?” An Hảo vừa khinh bỉ nói, vừa nâng lên tay trực tiếp hung hãn kéo cổ áo của bọn họ xuống, lúc hai nữ sinh kinh ngạc muốn ỷ nhiều người để tới bắt cô, thì An Hảo hung hăng đẩy bọn họ ra, lại tiếp tục đi về phía Hàn Như vừa bị ngã xuống đất.
Vừa nhìn thấy Cố An Hảo giận đùng đùng đi tới, Hàn Như hoảng sợ muốn rúc về phía sau: “Cố An Hảo, cô muốn làm gì, đây là trường học!”
“Tôi biết là trường học, hôm nay bà đây sẽ để cho cô thấy rõ ràng cô chết như thế nào ở trong trường học.”
Tốc độ của tay An Hảo rất nhanh, vừa lôi nữ sinh đang đỡ Hàn Như như ra, cô đã trực tiếp cúi người nắm tóc của Hàn Như: “Các người thích nắm tóc lúc đánh nhau đúng không, tôi thành toàn cho cô ta.”
“A” Hàn Như đau kêu to: “Đau, cô buông tôi ra… a…”
An Hảo đồng thời nâng một tay khác lên, hung hăng tát vào mặt của cô ta: “Tự tìm lấy cái chết thì đừng nên oán trách người khác, nếu như hôm nay Cố An Hảo tôi không đánh cô tàn phế, thì tôi sẽ đặc biệt lấy họ của cô.”
“A “
“An Hảo “
An Hảo vừa muốn đạp vào chân của Hàn Như, thì cổ tay bị người ta giữ lấy, cô chuyển mắt qua, lại thấy là Dịch Trạch Dương chạy tới, anh ta vững vàng nắm lấy cổ tay của cô, nhíu mày lại: “An Hảo, nơi này là trường học không nên động thủ…”
“Giáo sư Dịch!”
“Giáo sư Dịch “
Mấy nữ sinh bị đánh đều khóc lóc lảo đảo đi tới, chỉ vào Cố An Hảo rồi nói: “Giáo sư Dịch, thầy mau gọi hiệu trưởng tới đi, Cố An Hảo muốn đánh giết chúng em.”
Nửa bên mặt của Hàn Như cũng đã sưng vu, cô ta cũng lau nước mắt nói: “Giáo sư Dịch, mau tới giúp chúng em một tay.”
“Cô cho im miệng cho tôi.” An Hảo nghe Hàn Như nói, không để ý đến Dịch Trạch Dương ở bên cạnh đang nắm cổ tay mình, cô quay đầu hung hăng trừng cô ta: “Cô thử nói thêm câu nào nữa xem, cô có tin là tôi xé rách miệng của cô không?”
“An Hảo!” Dịch Trạch Dương bỗng nhiên lạnh giọng gọi cô.
An Hảo cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Dịch Trạch Dương, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Dịch Trạch Dương cau mày, nghiêm túc nhìn cô: “Nơi này là trường học, em muốn ồn ào ở chỗ này sao?”
“Anh quản được tôi sao?” An Hảo cười, dùng sức giằng tay ta: “Anh buông tôi ra!”
“Anh buông em ra, để cho em đi đánh người, rồi nhìn em bị đuổi học à?”
Dịch Trạch Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của cô: “Cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cũng đều không thể dùng phương pháp đánh người để giải quyết, An Hảo em đã quên hết những gì mình học khi còn bé rồi à, anh đã nói với em thế nào?”
Nhưng An Hảo tức quá hóa cười, cô bỗng nhiên dùng hết khí lực của toàn thân hung hăng hất tay của anh ta ra.
Sau khi cô lùi về phía sau, cách Dịch Trạch Dương một bước, thì cô tức đến đỏ cả mắt trợn mắt nhìn anh ta: “Dịch Trạch Dương, tôi chính là người như vậy đấy, bây giờ Cố An Hảo tôi chính là người thích lăn lộn khắp nơi trong trường học, đứa côn đồ thích đánh nhau khắp nơi đấy, CMN, bây giờ tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả, anh dựa vào cái gì mà quản tôi.”
“Cố An Hảo” Dịch Trạch Dương nhíu mày lại: “Em bình tĩnh lại cho anh.”
Hàn Như và mấy nữ sinh khác đều không biết trước mắt đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là giáo sư Dịch tới ngăn đánh nhau lại, bây giờ thế nào lại cãi nhau với Cố An Hảo.
An Hảo lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng chợt phát hiện ra là mấy nữ sinh kia đang đỡ Hàn Như lên muốn rời khỏi đây, ánh mắt của cô lạnh lẽo. Cô chợt xoay người nắm lấy cổ áo của Hàn Như, kéo cô ta lại, cô lấy tốc độ nhanh nhất để cưỡi lên người cô ta rồi đánh thẳng vào mặt.
“An Hảo em làm gì vậy?”
“A a” Hàn Như khóc thét lên. Bởi vì An Hảo đang có lửa giận trong người, nên càng đánh thì khí lực càng lớn, mấy nữ sinh không kéo được cô ra.
Dịch Trạch Dương tiến lên kéo cô ra, lúc An Hảo tức giận giãy giụa, anh ta nâng tay lên muốn tát vào mặt cô để cho cô tỉnh táo lại.
Nhưng vào giây phút nâng tay lên kia, An Hảo trực tiếp ngước mặt, trợn mắt lên nhìn anh ta.
Tay của anh ta cứng đờ, rồi anh ta đột nhiên nhớ tới chuyện lần đó anh ta đánh cô.
Rõ ràng là đã giận đến như vậy, nhưng thế nào anh ta cũng không thể xuống tay được.
“Anh đánh đi!” An Hảo đỏ mắt nhìn anh ta: “Dịch Trạch Dương, rõ ràng là tôi đã không còn quan hệ gì với anh, anh dựa vào cái gì quản tôi, tôi muốn đánh thì đánh, anh quản được tôi sao? Có phải anh muốn đánh tôi hay không? Anh đánh đi đánh đi!”
Dịch Trạch Dương chậm rãi buông tay xuống, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ, anh ta nhìn cô đang phát cáu đến nỗi cả người run rẩy như vậy, thở dài nói: “An Hảo, tại sao phải như vậy?”