Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Có muốn xoay mình hay không, thì có quan hệ gì tới cô?” An Hảo vậy khinh thường cô ta, âm thanh lãnh lãnh đạm đạm.
“Cô cho là, mình bắt đầu dụng công học từ bây giờ là có thể thi lên đại học. Tôi nói cho cô biết, cả thành phố này đều đã lan truyền, sẽ không có trường đại học nào nguyện ý muốn cho cô nhập học đâu, Cố An Hảo, cô cũng không cần lãng phí thời gian lãng phí sinh mạng nữa, lấy chỉ số thông minh của cô, thì vẫn nên trung thành với vị trí năm ngoái đi, đừng thay đổi nữa.”
Sau khi Hàn Như nói xong, thì mấy nữ sinh bên cô ta trực tiếp cười theo.
“Đúng vậy đấy, chỉ số thông minh có vấn đề, không thể theo kịp thành tích học tập, cả ngày còn bày đặt thành cái dáng vẻ lưu manh dáng vẻ chị lớn, cái đó chỉ là não tàn mà thôi?”
“Cố An Hảo, nếu trong đầu cô chỉ dùng để chứa cơm chưa rượu, nếu chỉ số thông minh không thể tăng lên, thì cũng không cần phải làm khó mình như vậy. Thành tích học tập đếm ngược từ dưới lên có gì mà không tốt, dù sao thì ba năm qua cô vẫn là số một mà. Tôi thấy cô là người đầu tiên như vậy đấy, làm gì có ai vượt qua nổi, cô đúng là lợi hại…”
An Hảo không lạnh không nóng hơi nâng mí mắt lên: “Chỉ số thông minh của bà đây như thế nào, còn chưa tới phiên mấy người bb ở trước mặt bà, cút ngay đi, bớt đứng đây làm cho người ta chướng mắt.”
“Cố An Hảo, cô nói chuyện cũng quá không khách khí rồi đấy, đừng tưởng rằng ba cô là Thị trưởng thành phố thì chúng tôi không dám làm gì cô. Ba cô là Thị trưởng thành phố, thế nhưng ba cô cũng không hiếm lạ gì đứa con gái như cô, ba năm học mà có thấy người của Cố gia xuất hiện đâu, chậc chậc.”
“Hơn nữa, họ hàng của Hàn Như còn là Tham tướng quân khu đấy, ba cô là Thị trưởng thành phố thì làm sao?”
“Tôi chưa từng đề cập tới ba tôi, các người cũng ít nói ở trước mặt tôi đi. “
An Hảo ghét nhất là người khác nói với cô về chuyện của Cố gia, vừa nhắc tới là cô đã nổi giận, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ: “Không có gì thì cút ngay đi, không phải ba người các cô là học bá sao? Không phải là ỷ có người nhà làm chỗ dựa sao? Thế nào? Bây giờ tôi muốn nâng cao thành tích học tập thì còn phải có sự cho phép của các cô nữa hả?”
“Ai nha, cô nói gì vậy”
“Chúng tôi chỉ có lòng tốt khuyên cô. Cô có thể giữ được thành tích đứng nhất từ dưới lên ba năm liền, cũng không phải là dễ, hẳn là cô nên giữ đến khi tốt nghiệp trung học đi, nếu cứ phá lệ như vậy, thì thật là đáng tiếc.”
“Phải không? Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc.” An Hảo bỗng nhiên nhìn bọn họ cười, cuối cùng nhìn về phía người có dáng vẻ như công chúa Hàn Như. Nhìn cái thái độ kinh thường và lười nói nhảm với mình của cô ta, An Hảo chỉ cười nhạt.
“Lỡ như, thành tích của người nào đó trượt xuống vị trí thứ hai trong đợt thi kỳ cuối lần này, thì không biết là sẽ có bao nhiêu người cười đến rụng răng. Cô phải biết, cô cũng giống như tôi thôi, ddeer có thể giữ được vị trí đứng nhất từ trên đếm xuống cũng như từ dưới đếm lên không phải là chuyện dễ dàng. Cô đứng ở trên đỉnh cao lâu như vậy, không biết là có bao nhiêu người đang chờ xem kịch vui cô bị đá xuống đâu, lỡ như rơi xuống vị trí thứ hai hoặc là thứ ba, thì cũng quá là đáng tiếc rồi.”
“Cô nói cái gì vậy, thành tích học tập của Hàn Như sao có thể tuột xuống được, không ai trong cao trung A có thể vượt qua cô ấy, để cô ấy xếp thứ 2, ai dám làm người số một, chẳng lẽ là cô… Bla bla bla….. “
“Trên đời này, không có cái gì là tuyệt đối cả.” An Hảo cũng chỉ nhẹ nhàng cười, như rất lơ đễnh nhẹ giọng nói: “Lỡ như…”
“Cái gì mà lỡ như, chẳng lẽ cô thật sự nằm mơ giữa ban ngày? Cô cho là mình cố gắng một tháng như vậy, là có thể đoạt được vị trí hạng nhất của Hàn Như trong kỳ thi cuối kỳ à?”
“Ai nha, chí hướng của cô thật là không nhỏ à, số một từ dưới đếm lên mà muốn chạy nước rút lên vị trí số một à, cô cho là mình đang chơi game trên mạng, chỉ cần bỏ tiền ra mua trang bị là lên đời được hả.”
“Tôi nói rồi, không có chuyện gì là tuyệt đối cả, đừng có mà kiêu ngạo quá sớm.” An Hảo vẫn chỉ cười nhạt, không muốn phí lời với bọn họ nữa.
Giằng co với bọn họ ở đây mới là lãng phí thời gian lãng phí cuộc sống, cô lạnh lùng xoay người muốn đi.
“Cố An Hảo, cô đây là nói cho ai nghe đấy?” Hàn Như bỗng nhiên mở miệng, đồng thời vào lúc An Hảo xoay người sắp đi, thì cô ta nháy mắt với mấy người bạn tốt bên cạnh, mấy người bọn họ trực tiếp đưa chân ra ngăn ở dưới chân An Hảo.
An Hảo ngừng lại, cúi đầu nhìn xuống ba cái chân đang cản trở trước mặt mình, cô chỉ hận không thể đá gãy ba cái chân đó. nhưng mà, cô nhịn xuống, lần thứ hai xoay người muốn đổi đường đi.
“Cố An Hảo, chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô bày đặt cái gì!”
“Đúng vậy, sao hôm nay cô lại đi một mình vậy, tổ ác bá 3 người ở cao trung A của các cô đâu rồi?”
“Tô Thần Thần và Hoàng Mậu đâu rồi, sao không đi chung với cô, không phải ba người các cô là chị em tốt như hình với bóng cơ mà, sao gần đây nhìn cô lại cô đơn lẻ bóng một mình đi đi về về trường học vậy, có phải là do nhân phẩm của cô có vấn đề, nên bị hai người bọn họ đá đít tuyệt giao rồi hay không?”
“Cái rắm!!”
An Hảo bỗng nhiên quay đầu: “Cô cho là ai cũng thiển cận giống như cô, chỉ cần kéo theo mấy người bạn học lượn qua lượn lại là có thể gọi là chị em tốt? Cứ là chị em tốt thì phải dính lấy nhau lúc nào cũng ở chung một chỗ 24/24 à? Cho dù gần đây ba người chúng tôi không chung một chỗ, thì cũng không có nghĩa là tình cảm của chúng tôi xảy ra vấn đề gì. Ngược lại thì cô, Hàn Như, cô bớt lấy lòng tiểu nhân của mình mà đi đo lòng người khác nữa đi, mấy người lấy chân ra, đừng có mà ép tôi đánh người.”
“Đánh người? Cố An Hảo, cô bớt bày đặt ở chỗ này đi, cho dù cô học taekwondo thì sao chứ, bây giờ cô chỉ có một mình mà thôi, cô dám ra tay với mấy người chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, cô tới đánh đi, cô ra tay đánh đi!”
Mấy nữ sinh bên cạnh Hàn Như bỗng nhiên đưa tay ra dùng sức mà đẩy vào vai của An Hảo.
“Tới đi, cô thử đánh đi, cô tưởng là cô biết taekwondo thì có thể xưng bá trường học được à. Bình thường chúng tôi là người có tư chất, lười cùng đứng cùng cái loại người ngu xuẩn như cô. Bây giờ, ba bốn người chúng tôi ở chỗ này, cô lại muốn đánh hả. Để tôi xem là cô bị chúng tôi xé sạch quần áo hay là cô đánh lại chúng tôi, tới đi!!”
Vừa nói, bọn họ vừa dùng tay không ngừng đẩy đánh ở trên vai An Hảo.
An Hảo lại nhẫn nhịn, nếu đổi lại là bình thường, thì cô đã sớm ra tay rồi.
Nhưng sau chuyện đến đồn cảnh sát lần trước, hiệu trưởng đã cảnh cáo cô, nếu như cô còn đánh nhau thêm một lần nữa, thì cho dù hoàng đế tới cũng vô ích, cô phải nghỉ học.
Lúc trước cô tới cao trung A học là do Cố Thiên Minh ngại mặt mũi nên mới sắp xếp cô vào đây, nếu như cô bị đuổi học, thì Cố gia nhất định sẽ biết.
Cô không muốn rắc rối, cho nên không thể bị đuổi học.
Thấy lúc này Cố An Hảo chẳng phản ứng gì, Hàn Như và mấy người bên cạnh cô ta lại càng kiêu căng phách lối ép tới gần cô hơn.
“Thế nào Cố An Hảo, không phải cô luyện taekwondo sao, chẳng lẽ còn phải đợi đến khi trăng tròn mới có thể sử được, chẳng lẽ bây giờ cô không có thần công nên không có khí lực để đánh, hay là quên mất cách đánh người rồi, tới đây…”
An Hảo nắm chặt tay thành quyền, mặt không xúc mắt lạnh nhìn bọn họ.
Phía ngoài cổng trường, Dịch Trạch Dương nhìn thấy An Hảo và mấy cô gái kia dường như là đang giằng co nhau. Mặc dù anh ta không biết là bọn họ đang nói gì, nhưng An Hảo luôn đưa lưng về phía cổng trường. Tuy nhiên, có vẻ như lúc này tình huống hơi khác lạ.
“Vi Nhiên, em đi về trước đi, anh vào xem mấy học sinh kia.” Dịch Trạch Dương đẩy cô gái đang đứng ở trước mặt mình vào trong một chiếc xe khác bên cạnh, không để ý đến nghi vấn của cô ta, anh ta xoay người trực tiếp đi vào cổng trường.