Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 77: Chương 77: Cô chính là thuốc giải (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tả Hàn Thành… anh lưu manh!”

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh như đang giấu đi từng cơn sóng lớn dưới mặt nước hỗn loạn của anh, tim của An Hảo đập càng lúc càng nhanh, cô vội vàng rút tay về, dùng sức đẩy anh ra, rồi xoay người cầm túi xách của mình chạy ra ngoài.

Tả Hàn Thành không vội vả đuổi theo cô, nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, anh trầm giọng cười nói: “Đi làm gì!”

An Hảo chạy ra tới cửa, cũng không dám quay đầu lại, mà tức giận nói: “Tôi đi về xem phòng ở tầng 2 đã sửa thế nào rồi, sau này tôi tuyệt đối muốn ở riêng với anh.”

“Em lấy tầng 1 và tầng 2 để ngăn cách ở riêng sao? Em có cần nhân viên sửa nhà làm giúp em một cánh cửa ở tầng 2 hay không?”

“…”

An Hảo không nói gì nữa, cô đỏ mặt kéo cửa chạy ra ngoài.

Cho đến khi chạy vào trong thang máy, thì An Hảo trợn mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy mắc cỡ của cô gái đang phản chiếu trên mặt tường của thang máy, cô không khỏi bị đả kích mà nâng tay lên che ngực.

Chính cô dùng năm năm, để biến mình từ một cô bé thành một nữ lưu manh, thậm chí còn hoành hành bá đạo để cho thầy cô và học sinh toàn trường đều bất lực với cô.

Kết quả là Tả Hàn Thành chỉ tốn hơn một tháng, giống như đạp núi băng qua sông, tìm lại được tâm hồn thiếu nữ đã bị ẩn sâu trong lớp khôi giáp nhọn như lông nhím về.

Cô lại đang đỏ mặt!

Cô lại đang đỏ mặt… à à à!!!!

Thật là muốn chết!

An Hảo nâng tay lên bụm mặt, rõ ràng là cô không có hứng thú với Tả Hàn Thành, mà sao anh ta chỉ trêu đùa mình, mình đã đỏ mặt thành như vậy

Cuối tuần này, An Hảo cố ý trốn Tả Hàn Thành, cho dù Tần Phong gọi điện thoại cho cô để đưa chương trình dạy kèm, thì cuối cùng cô vẫn tự cho mình một ngày nghỉ.

Chủ nhật tuần này, An Hảo không đi học.

Đầu tiên là cô trở về Lưu Cảnh Viên để xem tiến độ sửa chữa. Sau khi chắc chắn là bọn họ làm gấp rút liên tục hơn một tuần lễ, khoảng hai ngày nữa là có thể làm xong, thì cô dứt khoát thừa dịp hôm nay nghỉ ngơi, chạy ra ngoài chọn màu ga trải giường và màu rèm cửa sổ, tự tìm việc cho bản thân.

Thẳng đến khi trời tối, cô cũng không đến tập đoàn Thịnh Lăng học bổ túc, sau khi làm xong tất cả, cô thống kê thành quả của hôm nay. Cô đã đặt không ít đồ, tất cả đều đồ trang trí trong phòng và các đồ dùng khác, hơn nữa dù sao đều là đồ đến thì mới phải trả tiền, nên cô trả thù bằng cách dùng tên của Tả Hàn Thành để mua đồ.

Hơn nữa, bây giờ cô mới bắt đầu hận mình. Sao trước khi anh thu thẻ của mình, mình lại không nghiêm túc tiêu tiền của anh, bây giờ thẻ bị tịch thu, thì cô mới phát hiện là có rất nhiều khoản phải chi tiêu như vậy.

Sắc trời bắt đầu tối, An Hảo ngồi xe buýt trở lại trường cao trung A, lúc xuống trạm xe bus cách cổng trường cao trung A không xa, thì bỗng nhiên cô dừng chân lại.

Xa xa, cô đã nhìn thấy xe của Dịch Trạch Dương đậu ở trước cổng trường cao trung A, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang cùng anh đứng cạnh xe, cô gái nũng nịu như đang ôm eo của anh ta, Dịch Trạch Dương khiêm tốn cười yếu ớt, anh ta cúi đầu hôn lên khóe môi cô gái ở trong ngực mình.

Cô gái tựa vào trong ngực anh ta không chịu đi, miệng không ngừng nói gì đó, Dịch Trạch Dương luôn kiên nhẫn nghe cô ta nói.

Trên khuôn mặt sạch sẽ của anh ta tràn đầy cưng chiều và nhường nhìn cô gái đó, dù cho lúc anh phải đi, cô gái đó không thả cho anh ta đi, mà vẫn quấn ở trên người ôm lấy eo của anh ta, anh ta cũng không có gì là không vui.

An Hảo kinh ngạc nhìn, rồi mới cúi thấp mặt tận lực tránh tầm mắt của bọn họ, cô trực tiếp đi vào dưới tàng cây trong góc mà mọi người không quá chú ý để vào cổng trường học.

Kết quả, cô vừa mới đi tới cổng trường học, thì bỗng nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói: “Cố An Hảo “

Cô chợt dừng lại, quay đầu lại theo bản năng, đã nhìn thấy Hàn Như và mấy người bạn của cô ta đang đi về phía này, người vừa mới gọi cô lại, chính là Hàn Như.

An Hảo chẳng có cảm tình gì với Hàn Như cả, còn chuyện lúc trước vì cứu mạng cô ta mà đánh hai thằng nhóc kia, chỉ là vì nhìn ngứa mắt mà thôi.

Nhưng sau đó, cái kẻ vong ân phụ nghĩa Hàn Như này lại liên tục gây chuyện với cô, khiến cho An Hảo không muốn nhìn thấy cô ta, cô chỉ quay đầu nhìn cô ta, rồi không lạnh không nóng thu hồi tầm mắt.

Vừa thu hồi tầm mắt, thì cô lại chạm phải ánh mắt của Dịch Trạch Dương.

Cô không khỏi dời về phía sau một bước. Không biết có phải là do cô nhìn lầm không, mà giây phút khi chạm phải ánh mắt của Dịch Trạch Dương kia, thì tay của anh ta vốn đang để trên vai của cô gái trong ngực mình bỗng nhiên hơi buông lỏng ra, sau đó dần dần thả ra.

Rõ ràng là cô gái kia cũng phát giác ra sự khác thường không quá rõ ràng này của anh, nên lúc nghe thấy ba chữ “Cố An Hảo”, thì cô ta cũng chuyển tầm mắt về phía trường học.

An Hảo nhìn cô gái kia, rồi lại nhìn về phía Dịch Trạch Dương, thấy ánh mắt thâm trầm của anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình, Cho dù cô không biết cái vị đang ở trong ngực anh ta kia, thì từ trang phục của đối phương cũng có thể nhìn ra được.

Vị kia chắc là vị hôn thê của Dịch Trạch Dương, cháu gái của lão tướng quân khu nào đó.

Trước kia lúc chưa từng nhìn thấy, trong lòng An Hảo sẽ còn cảm thấy chua xót, mà bây giờ thật sự gặp mặt, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn cùng với đôi mắt ngập nước đó, cô đột nhiên không có cái gì gọi là không phục nữa.

Trai tài gái sắc chính là đôi trước mặt đây còn gì.

Sau khi nhìn hai người bọn họ mấy giây, An Hảo rất là lịch sự khẽ mỉm cười với bọn họ, sau đó như không thèm để ý mà đi về phía cổng trường học.

“Cố An Hảo, gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?”

An Hảo vừa bước vào cổng trường không được mấy bước, thì Hàn Như và mấy người bạn bên cạnh cô ta bỗng nhiên bước nhanh tới, lúc An Hảo dừng lại, thì Hàn Như và mấy người bạn của cô ta đã chạy tới, lại trực tiếp ngăn ở trước mặt An Hảo.

“Có chuyện gì?” An Hảo khẽ nâng mí mắt, nhìn Hàn Như đang mặc chiếc váy trắng, cô không khỏi âm thầm cười nhạt trong bóng tối.

Hôm nay là cuối tuần, chắc hẳn vị Hàn Như Hàn nữ thần có thành tích tốt nhất trường này vừa đi tham gia tiệc tùng ở đâu đó. Cách ăn mặc của cô ta như vậy, rõ ràng là tương phản rõ nét với bộ quần áo giản gị mà An Hảo đang mặc trên người.

“Cố An Hảo, tôi còn chưa tìm cô tính sổ chuyện lần trước, mà gần đây cô còn tránh tôi đủ xa.” Hàn Như đứng ở trước mặt cô, nhướn mắt rất là coi thường: “Cô thử nói xem, cái loại học sinh chuyên kéo chân của trường giống như cô, ngay cả danh dự của trường cũng kéo xuống, sao bây giờ còn chưa bị đuổi ra khỏi trường?”

“Đúng nha, Cố An Hảo, cùng tồn tại với thứ như cô ở trong cao trung A này, chỉ khiến cho chúng tôi cảm giác bị sỉ nhục mà thôi.”

An Hảo lười nói nhảm với bọn họ, cô chỉ dùng ánh mắt không lạnh không nóng nhìn rõ Hàn Như trước mắt:

“Hàn Như, lúc trước khi cô bị hai thằng lưu manh của Hứa gia đè ở quán bar, thiếu chút nữa là bị cưỡng bức, tôi ra tay giúp cô. Lúc ấy, tôi cũng không trông cậy là sẽ thay đổi mối quan hệ với cô. Tuy nhiên, sau khi chuyện đó phát sinh, tôi không đi tìm cô truy cứu, thì cô nên vui mừng mới phải. Cả ngày cô chỉ nói bóng nói gió về tôi ở trong trường học, tôi cũng lười quan tâm. Làm sao, chẳng lẽ cô không cam lòng cô đơn, đường đường là nữ thần của cao trung A lại muốn xé rách mặt với kẻ côn đồ như tôi à?”

“Ai muốn xé rách mặt với cô?”

Hàn Như không cho là đúng liếc nhìn cô: “Cố An Hảo, cô cho là tôi nguyện ý quan tâm đến cô à, tôi nghe người ta nói, gần đây có một học tra ngày nào cũng đều nghiêm túc nghe giảng, sau khi tan học lại còn theo thầy giáo đến văn phòng hỏi bài nữa, thậm chí hình như ngày nào cũng đều ngoan ngoãn tự học buổi tối, chẳng lẽ là học tra muốn xoay người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.