Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nói chung thì Cố An Hảo hiểu những gì anh nói.
Với tình cảnh của hôm qua, không uống say là không được, nhưng nếu là say vật vã ra, thì cũng không được.
Vì vậy phương án say chuếnh choáng là đúng đắn nhất, hơn nữa sau đó cô còn bày ra một màn động trời như vậy...
Cố An Hảo là người thẳng tính nên cũng không tính toán, nhưng đột nhiên cô cười, còn rất đắc ý nói: “Hey, Tả Hàn Thành, anh xem hôm qua tôi diễn có tốt không? Nếu như số điểm thi vào đại học của tôi không cao í, không bằng sau đó tôi thi luôn vào trường Nghệ thuật ha, thì chính là cái gì... Học viện Nghệ thuật ngành Điện ảnh í, để vào vòng tròn giải trí nhỉ? Ngược lại hiện tại còn có anh cho tôi ôm đùi như thế này, một người diễn mỗi những màn động trời như tôi thì chỉ cần phủng chừng nửa năm, một năm là có thể trở thành một tiểu minh tinh rồi, đúng không?”
Kết quả không lường được, cô vừa dứt lời, sắc mặt Tả Hàn Thành đã tối sầm.
Cô dừng một chút: “Sao thế? Anh không mong tôi bước vào vòng tròn giải trí ư? Tốt xấu gì anh cũng là nhà đầu tư lớn nhất của Dịch Tinh công ty giải trí Dịch Tinh hàng đầu đất nước, muốn giúp tôi lăn lộn kiếm cơm không phải rất dễ sao...”
“Đừng hòng.” Mặt Tả Hàn Thành lạnh tanh, thanh âm cũng lạnh ngắt, đích xác chính là muốn để cho cô nghe một lần thì hiểu luôn ý anh.
Cô muốn bước vào vòng tròn giải trí vui chơi, muốn làm một nghệ sĩ... Anh nói... Đừng hòng...
Tuy rằng Cố An Hảo chỉ khui ra một câu chuyện cười, nhưng một người rộng rãi như Tả Hàn Thành vậy mà không coi những lời này của cô là một câu chuyện cười.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy tâm tình Tả Hàn Thành rất tốt chẳng hiểu vì sao lúc này nghe xong câu nói kia của cô thì cảm thấy phát bực.
Có thể dùng một câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” để hình dung Cố An Hảo, không nói thêm nữa, chỉ bĩu môi: “Tôi đùa thôi mà, tôi rất tởm lợm cái vòng tròn xấu xa bẩn thiểu kia. Ông anh đây không có hứng thú.”
“Tốt nhất là không có hứng thú.” Sắc mặt Tả Hàn Thành có chút hòa hoãn, nhưng anh vẫn cứ nhạt trầm bạc lương(*), giọng nói cũng nghiêm túc và lạnh tanh: “Sân chơi danh lợi chẳng phải là nơi tốt đẹp gì.”
(*) Nhạt trầm bạc lương: Lãnh đạm, sa sầm, thờ ơ, chán ghét.
Cố An Hảo không lên tiếng nữa, quay lưng lại lè lưỡi một cái.
Trong trong lòng lại mắng anh hàng trăm lần: Vâng vâng vâng, anh nói sân chơi danh lợi chẳng phải là nơi tốt đẹp, vậy thì chẳng phải là nơi tốt! Ngược lại chính anh là người đang đứng trên đỉnh cao danh lợi, ông trời con anh nói cái gì thì chính là cái đó, tôi mà có gan phản bác chứ!
Mắng thầm xong, cô không nói gì thêm xoay người muốn mặc áo khoác rời đi.
“Chờ đã.” Tả hàn Thành gọi cô lại.
Cố An Hảo quay đầu: “Chuyện gì?”
“Lại đây.”
Cố An Hảo ngẩn người, nhìn anh, sau đó lại nhìn đến cái túi ở trong tay cô, do dự một chút đi tới.
Nhưng thời điểm đang đi tới cạnh anh thì, cô vẫn còn do dự một hồi.
Trước đây cực kì vô tư, có đùa giỡn đấu võ mồm với anh như thế nào cũng không sao, ngược lại cô còn có một xúc cảm rất muốn rất muốn đánh anh, thế nhưng trải qua chuyện tối qua...
Tuy rằng anh không nhất quyết chiếm – lấy cô, hai người cũng không có phát sinh cái gì quan hệ tình dục, tuy nhiên vẫn được xem là đặc biệt thân mật, cảm giác này khiến Cố An Hảo không biết phải ứng phó ra làm sao nữa, trong lúc nhất thời không dám lại quá gần anh.
Ước tính cô sắp đến gần anh thì do sự dừng lại, trên eo bỗng nhiên cứng đờ, một tay Tả Hàn Thành vòng qua người cô, rồi bằng một cách rất đột ngột cô đã lọt thỏm trong lồng ngực anh, giật mình ngẩng đầu lên: “Anh làm gì? Đừng nói từ tối hôm qua đến giờ thuốc vẫn chưa hết, muốn tôi giúp anh?”
Cặp mắt đen láy của Tả Hàn Thành sâu như một cái giếng trời, thâm trầm nhưng cũng trong veo, giống như chỉ cần cô nhìn vào trong đó, liền sẽ bị cuốn lấy và giam chặt ở nơi ấy.
Cô muốn di chuyển tầm nhìn, thì anh ở trên đầu cô vỗ vỗ vài cái đồng thời khẽ cười.
Hai người đứng gần nhau như vậy, ánh mặt trời nhoài vào cửa sổ, có thể nhìn rõ những đường nét gãy gọn sạch sẽ thật sự mê người của anh, bên cạnh đó thân hình cao lớn thẳng tắp của anh phủ trọn bóng cô hãm vào bên trong, dưới hàng mày rậm là đôi mắt trong veo đến dững dưng, khí chất thanh quý, tất cả đều chỉ thuộc về duy nhất anh.
Người đàn ông như vậy...
Đích xác là chồng cô sao...
Có thể nguyên do là vì tối qua quá thân mật, cho nên vào múc này Cố An Hảo mới có chút hoảng hốt, bỗng nhiên ý thức được mình đã lập gia đình, hơn nữa người đàn ông xuất sắc cao quý này vậy mà thật sự là chồng cô.
Cô thật sự là bà Tả, ở ngay trước mặt những người kia, thừa nhận mình chính là bà Tả.
“Biểu hiện tối qua rất tốt, muốn thưởng gì không?” Tả Hàn Thành nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm ấm trong suốt.
Cố An Hảo còn tưởng anh muốn làm gì, vừa nghe thấy mấy lời này, hai con mắt sáng rực, nói thẳng: “Đừng ép tôi trong tháng này thành tích phải tăng cao như vậy nữa nhé? Học kì sau lại...”
Tả Hàn Thành mỉm cười, một nụ cười có thể dùng “nghiêng nước nước nghiêng thành” để ví von.
Ngay tại thời điểm tràn đầy lòng tin rằng anh sẽ đồng ý thì, anh chợt thu lại nụ cười, lạnh như băng phun ra hai chữ: “Không được!”’
“...”
Đồ không nhân tính!
Cố An Hảo ở trong lòng âm thầm nhổ nước bọt, lén lút ở trong lòng mắng anh nửa ngày, mới híp mắt cười nói: “Thế thì, trả thẻ ngân hàng lại cho tôi đi... Tôi thề, thề danh dự luôn, sau này sẽ không tìm cách chụp trộm ảnh anh bán cho truyền thông nữa!”
“Có thể tin em?”
“Tất nhiên có thể!”
“Là ai mấy ngày trước lúc ăn lẩu còn không quên chụp trộm tôi?”
“... Đó chỉ là trường hợp cá biệt, sau này tuyệt đối sẽ không chụp!”
Tả Hàn Thành trầm ngâm trong chốc lát: “Tôi suy nghĩ thử xem.”
Cố An Hảo trợn to hai mắt: “Rõ ràng là anh chủ động nói muốn thưởng cho tôi, kết quả tôi muốn phần thưởng khác nhau, cái thứ nhất đã bị anh bác bỏ, cái thứ hai anh lại nói để anh suy nghĩ một chút! Vậy anh tính thưởng tôi cái gì?”
Tả Hàn Thành liếc cô: “Tôi nghĩ rằng em sẽ nghĩa chính ngôn từ mà từ chối, dù sao Cố An Hảo em cũng tự xưng bản thân là một siêu nhân, là một nữ hán tử, là tuyệt đối sẽ không giống như ‘Bạch Liên hoa(*)’ tùy tiện chạy đến xin xỏ đàn ông muốn thưởng cơ mà!”
(*) Bạch Liên hoa: hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Cố An Hảo nổi đóa!
“Tại sao lại không được! Tôi liền muốn! Liền muốn! Liền muốn!”
Vừa dứt lời, hô hấp cô liền dừng lại, người đàn ông trước mắt bỗng nhiên nghiêng mình kề sát lên môi cô, hơi thở ấm áp quẩn – quanh mũi cô, khiến cả người cô cứng đờ.
“Ừm, em muốn, em muốn... Cái gì?” Đồng thời bàn tay của người đàn ông cứ như có như không vân vê – di chuyển lên xuống ở trên eo cô.
Cố An Hảo nghiêm mặt trừng lớn mắt nhìn anh: “Tôi nói tôi muốn thưởng đó, anh... Anh lấy tay ra đi... Thuốc cũng đã hết tác dụng, thì cũng không nên trên – dưới – đùa bỡn – lưu manh, ông nhà anh, buông tay ra!”
Tuy nhiên Tả Hàn Thành vô cùng nhẹ nhàng nở một nụ cười ấm áp: “Cố An Hảo, ngày hôm qua ngay thời điểm em ở trước mặt mọi người rút ra tờ giấy kết hôn tuyên bố tôi là chồng em, em đã không thể trốn thoát.”
Cô hoảng sợ đến mức mắt trợn trắng: “Tại sao không thể trốn thoát?”
Tả Hàn Thành bày ra bộ mặt “cao thâm khó dò” cười nhẹ, trực tiếp hôn lên đôi môi bởi vì kinh ngạc mà đang hé mở của cô, chỉ vì quá hoảng mà cô lùi về phía sau, trong khoảnh khắc đó, ngay lập tức anh đưa tay ra giữ chặt lấy gáy cô.
Sau một hồi hôn sau, mãi cho đến khi Cố An Hảo phải lui lại một bước, gấp gáp hít lấy hít để thì, Tả Hàn Thành đã lưu luyến đến bên tai cô, vỗ về hôn lên đó.
Cúi đầu xuống – thanh âm trầm khàn nhẹ nhàng lướt qua tai cô: “Tối hôm qua chỉ e dược tính quá mạnh sợ rằng cuối cùng mất khống chế mà khiến em đau... Lần sau, đừng nghĩ sẽ qua ải dễ dàng như vậy.”
Cố An Hảo thật sự sợ rồi, giơ tay lên nhanh chóng đẩy anh ra, tức giận nói lớn: “Tả Hàn Thành! Anh thật sự có thú – tính đối với một học sinh cấp ba như tôi! Tên lưu manh nhà anh!”
Tả Hàn Thành cũng không thèm bác bỏ, chỉ khẽ cười ròi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vẫn còn đau nhứt của cô nhóc kề lên bên môi, hôn một cái.
Nhìn gương mặt đang ửng đỏ của cô, chớp mắt cười khẽ: “Có lẽ trước đây tôi không có ý định có thú – tính đối với em, nhưng trải qua đêm hôm qua, tôi đối với em rất có thú – tính.”