Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tả Hàn Thành vỗ nhẹ lên lưng cô, đứng dậy và cầm lấy chiếc quần được đặt ở bên giường, Cố An Hảo sợ hãi nhanh chóng quay đầu đi đối lưng lại với anh, thì nghe được thanh âm không mặn không nhạt của anh: “Đó là Wailsa, cháu gái của một vị trưởng bối tôi rất tôn kính ở Los Angeles.”
Cố An Hảo nghe xong chớp mắt nhìn, nhưng lại không hề quan tâm đến cô gái Wailsa kia rốt cuộc là có kiểu quan hệ ái – muội với anh hay không.
Cô chỉ muốn xác định một chuyện, vậy thì, cô gái kia không phải là người phụ nữ mà Dịch Trạch Dương nói tới: Dung Tuyết.
Tả Hàn Thành thuận tay cầm lấy cốc nước cùng với viên thuốc giải rượu cô đã mua, bỏ vào miệng nuốt xuống, uống hai ngụm nước, quay đầu lại thì thấy dáng vẻ rủ mắt không biết đang biết lại đang miên man suy nghĩ cái gì trong đó của cô.
Anh khẽ nhướn mày: “Sau kì nghỉ ở Maldives cô ấy trực tiếp đến Trung Quốc giúp ông nội khảo sát các nguồn tài nguyên sản xuất trong nước, hôm đó tôi đến sân bay đón cô ấy, thuận tiện đưa cô đấy đến khách sạn mà thôi.”
Cố An Hảo nhớ lại thời điểm cô Wailsa kia bị phóng viên chụp hình, còn tận lực nhích gần về phía Tả Hàn Thành, hơn nữa trên người cô còn khoác áo khoác của anh.
Cô bĩu môi: “Tôi nhớ rõ cô ấy mặc áo khoác của anh.”
Tả Hàn Thành đặt cốc nước xuống đồng thời khẽ cười một tiếng, ngoái đầu lại nhìn cô: “Trực tiếp bay từ Maldives đến thành phố A, trước khi lên máy bay đang là trời hạ, sau khi xuống máy bay đã là cuối thu, cô ấy lại mặc một chiếc váy dài, không chuẩn bị áo khoác trong vali, đồng thời lúc xuống xe lại lạnh đến không ngừng run rẩy, em nghĩ tôi có nên làm như mình không thấy hay không? Có cần đem áo khoác của mình đưa cho cô ấy hay không?”
Cố An Hảo lườm anh một cái: “Ngược lại í, đàn ông mà có thể tùy tiện đưa áo khoác của mình cho phụ nữ mượn mặc, chính là đại biểu cho người đàn ông đó không đáng tin cậy, đã mê gái rồi thích lo chuyện bao đồng(*), anh đừng có mà tự bao biện cho chính mình!”
(*)花心大萝卜: ‘Hoa tâm đại la bặc’, trong đó “花心”: thì “花”: thuộc bộ “Thảo”, được hiểu theo nghĩa Nôm là: Hoa, còn “心”: thuộc bộ tâm, được hiểu như là: Tim. Còn “大萝卜”: nghĩa đơn giản là “Củ cải trắng”, nhưng ở đây tác giả lấy theo thành ngữ “咸吃萝卜淡操心” [Hàm cật la bặc đạm thao tâm]: Chỉ những người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi không biết đầu cua tai nheo ra sao | Thích lo chuyện bao đồng; lo bò trắng răng. = Tóm lại: Ghép nghĩa chính là chị Cố An Hảo muốn nói anh: Mê gái lại còn thích lo chuyện bao đồng.
Tả Hàn Thành không giải thích với cô nữa, cầm lấy cháo cô đã mua ăn vào muỗng sau đó hỏi: “Em đã ăn ở bên ngoài?”
“Ừm, lúc ở gần McDonald mua bữa sáng, cũng đã ăn một bát.” Cố An Hảo trả lời.
Sau khi ăn được thêm vài muỗng nữa, liếc mắt nhìn qua đồng hồ, có vẻ như hôm nay là cuối tuần, cũng không bận nhiều, nên cũng không cần vội vã đến công ty.
Đồng thời, cũng hiếm khi anh có lòng chuẩn bị nói chuyện nhân sinh với cô như hôm nay, nói chút chuyện đạo lí.
Ngay lúc Cố An Hảo đang lặng lẽ xoa xoa tay nhưng vẫn cứ ê ẩm thì, Tả Hàn Thành nhìn động tác của cô, ánh mắt tối đi mấy phần, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói:
“Ở các nước phương Tây, đàn ông rất coi trọng văn hóa ứng xử, ví dụ như trong một số trường hợp hôn môi cũng là một loại lễ nghi nếu như người đàn ông tình cờ gặp lại người phụ nữ mà mình quen biết, dán mặt cũng là một loại nghi thức lịch sự, đàn ông cho phụ nữ chưa kết hôn mượn áo khoác của mình thì đó càng là một sự quan tâm đơn thuần cùng với thể hiện được nét phong độ của người đàn ông kia.”
“Và dĩ nhiên, mặc dù nó không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu anh đã khiến cho cô vợ nhỏ của mình cảm thấy điều đó là không đúng, đồng thời cũng khiến vợ anh ghen, thì chắc chắn lần sau anh chỉ có thể để cho bọn họ lạnh đông mà thôi.”
Cố An Hảo hơi run, ngẩng đầu gấp gáp giải thích: “Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi không để bụng đâu!”
Tả Hàn Thành quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia có chút sâu xa, Cố An Hảo nhìn qua có phần mờ mịt.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ trườn vào rọi lên một bên mặt của anh, càng phác họa rõ ràng gương mặt góc cạnh đặc biệt đẹp đẽ của anh.
“Có một cuộc khảo sát ước tính rằng lúc phụ nữ trẻ tuổi tức giận, thời điểm bọn họ nói đùa, trong một câu chuyện đùa có đến 70% là thật tâm, chỉ là bọn họ đang lấy câu chuyện đùa đó để che dấu đi vẻ bực dọc của mình mà thôi.”
Anh chậm rãi mở miệng, bên trong giọng nói tựa hồ có nhàn nhạt ý cười: “Dù cho Cố An Hảo em chỉ có 10% là thật tâm, người làm chồng là anh đây, thì anh cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của em.”
Nói hay lắm, cô cạn lời luôn rồi!
Đích xác chính là trong nội tâm Cố An Hảo ngay lúc này đang treo lên dòng chữ “không có gì để nói”, nhưng lại có một cảm giác cáu gắt không biết phải giải thích như thế nào.
Thật tâm?
Sao lại có khả năng đó được!
Cô không yêu anh, vì vậy căn bản không dùng đến loại tình cảm ấy để cảnh báo anh không được phép cho người phụ nữ khác mượn áo khoác, nhưng mà...
Tại sao nghe đến những lời này cô lại cảm thấy thoải mái nhở!
Lẽ nào nguyên do tối qua cô phải dùng tay hầu hạ ông giời kia thoải mái, vì vậy một kẻ tính khí quá đáng như anh hôm nay lại ban ơn dỗ cô hài lòng?
Ồ, nếu là như vậy, bàn tay cô có mỏi nhứt cũng xem như là đáng giá.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Tả Hàn Thành ở cửa phòng tắm truyền đến: “Còn nữa, Cố An Hảo, lần sau đừng có mà gọi điện tìm phụ nữ khác đến giúp anh giải quyết, chồng em không phải là cầm – thú, loại phụ nữ gì cũng có thể chạm, trừ khi em thật sự hi vọng mỗi một đêm lại có một người phụ nữ đến làm – tình với anh.”
Chỉ bằng câu nói này của anh, trong khoảnh khắc đã thành công khiến Cố An Hảo “đầu óc choáng váng.”
Tuy nhiên cô lại không thể mở miệng ra hỏi.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu kết hôn đích xác là anh thuận tay giúp cô, mấy ngày sau đó hai người bọn họ đều bình an vô sự, cũng không hề vượt quá giới hạn, hơn nữa, chính xác mà nói thì Tả Hàn Thành chỉ xem cô là một đứa nhóc mà dạy dỗ, không phải ư?
Kết quả ngày hôm qua anh biết chắc bản thân sẽ bị người ta gài bẫy, nhưng vẫn cứ nhất mực xách cô theo bên người.
Lẽ nào một cuộc hôn nhân xảy ra trong thời điểm chóng vánh như vậy anh vẫn thật sự muốn cô ngồi vững trên chiếc ghế mang danh phận vợ anh?
Kết quả vậy mà anh lại nói ở bên ngoài anh không có cái gì đụng loạn đến bảy, tám cô gái, thậm chí anh còn giữ mình trong sạch đến mức thà để cô tự tay giúp anh, cũng sẽ không cùng hưởng thụ với người phụ nữ mà cô tìm đến...
Cô còn đang suy nghĩ, thì Tả Hàn Thành đã đi vào phòng tắm.
Nghe được tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, Cố An Hảo suy nghĩ một chút, đột nhiên từ trong túi cô lấy một tờ giấy được xem là đòn sát thủ của tối hôm qua – giấy kết hôn.
Nhìn một hồi, cô mới bừng tỉnh, tất cả đã được người đàn ông Tả Hàn Thành này bày mưu tính kế, thật sự là đáng sợ.
Cái gì Hàn đổng, Từ đổng, hội trưởng Lâm, đều là những nhân vật có tiếng nói trong giới kinh doanh, đều là những người đã hơn bốn mươi tuổi, nếu tính tổng tuổi của cả ba chắc cũng sắp 150 tuổi, kết quả là ba kẻ già đời này lại bị Tả Hàn Thành chơi xỏ, không chỉ không moi ra cái gì có lợi cho mình, mà còn phải sửng sốt đến nửa ngày cũng không thốt ra lời.
Ngẫm lại cảnh tượng tối qua, bỗng nhiên hai mắt Cố An Hảo híp lại.
Đích xác Tả Hàn Thành đã uống rất nhiều, nhưng đến cùng chính là anh không có say! Đến cùng là có say hay không!
...
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngưng hẳn, không lâu sau, Tả Hàn Thành mặc trên người một chiếc áo tắm màu xám nhạt mở cửa đi ra, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn nghi hoặc của Cố An Hảo đứng ngay trước cửa phòng tắm, treo lên bộ dạng sẵn sàng vấn tội.
Khóe môi anh hơn rướn lên: “Chuyện gì?”
“Đến cùng là đêm qua anh có say hay không có say?” Cố An Hảo không phục mở miệng hỏi.
Tả Hàn Thành không trả lời cô, chỉ cười khẽ đi ra khỏi phòng tắm, giơ chiếc khăn mặt trong tay lên lau qua mái tóc ngắn đen như mực của mình đồng thời, đưa lưng về phía cô đi tới cửa sổ.
Rèm cửa bị anh kéo ra một chút, qua lớp cửa kính có vài bông tuyết đang nghiêng mình chao lượn, nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân đang tràn về.
Từ vẻ mặt im lặng của anh Cố An Hảo đọc ra đáp án, bởi vì sự đơn thuần của mình tối qua mà tức giận, trong lòng bùng cháy một cảm giác muốn chém anh.
Nhưng ngay lúc này Tả Hàn Thành lại nói: “Em cho rằng tôi là thánh nhân? Nhiều loại rượu vang trộn lại với nhau như vậy, cho dù tửu lượng của tôi có tốt đến đâu thì cũng không thể không say, có điều là lúc đó đang say chuếnh choáng hay là say vật vã mà thôi, chính xác là say đến bất tỉnh nhân sự, thế thì phải khống chế tình cảnh như thế nào?”&