Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 74: Chương 74: Cô chính là thuốc giải (3).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thật sự hôm qua anh đã uống rất nhiều rượu, coi như thuốc đã hết tác dụng, nhưng với lượng đó chắc chắn sẽ khiến anh chống đỡ không nổi.

Đứng dậy, lấy quần áo, bỗng nghe tiếng di động vang lên, có một vài cuộc gọi nhỡ là từ phía công ty, Cố An Hảo cũng không tiện nghe máy, trực tiếp lấy điện thoại của mình gọi cho Mạc Bạch nói sơ qua tình huống.

Sau đó Cố An Hảo đứng dậy đi ra ngoài, chịu đựng cánh tay đau nhức, ra khỏi cửa đi thẳng đến tiệm thuốc.

...

Ánh nắng chói gắt luồn qua cửa sổ trườn vào, trên chiếc giường kingsize màu trắng – người đàn ông đang ngủ say hai đầu mày cứ chau lại một lúc lâu.

Lát sau, chậm rãi hé mở con ngươi đen láy, kí ức đêm hôm qua hiện rõ mòn mọt xoay quanh trong đầu.

Thời điểm Tả Hàn Thành tỉnh lại, đã là mười giờ sáng.

Anh xoa mi tâm, đứng dậy và lấy điện thoại.

Mặc dù là say rượu, đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn dùng thời gian nhanh nhất gọi điện cho công ty, một số quyết định chiến lược cần được anh giải quyết.

Rốt cuộc cũng nói xong, lúc để di động xuống, khóe mắt liếc qua chiếc giường – một mớ hỗn loạn.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.

Cố An Hảo xách hai hộp thuốc trở về, tay còn lại còn cầm một cái túi nhỏ.

Lúc mới vào cửa cô đã biết anh tỉnh rồi, đầu tiên là cả mặt đỏ bừng, thấy anh dòm cô lom lom, nên đành phải giơ cái túi cô đang cầm lên trước mặt anh.

“Tôi đi mua thuốc giải rượu cho anh, tối qua anh uống nhiều rượu như vậy, bây giờ chắc chắn đầu sẽ rất đau, uống thuốc nhất định sẽ khá hơn.”

Nói xong, cô đi đến, lại đưa tiếp một cái túi khác lên cho anh xem: “Tôi đã đi khắp nhưng không tìm ra một cửa hàng cháo nào quanh đây, chỉ còn cách là đến một tiệm gần McDonald mua chút cháo dùng cho bữa sáng, tối qua anh chưa ăn gì hết, trong dạ dày ngoài rượu cũng chỉ có mỗi rượu, rất khó chịu, ăn ít cháo sẽ tốt hơn.”

Sau đó Cố An Hảo đặt hai cái túi chứa thuốc và cháo lên chiếc bàn cạnh giường, thấy Tả Hàn Thành vẫn cứ như vậy dòm cô lom lom, cô bỗng bối rối, nhưng cánh tay lại rất đau, âm thầm dời cánh tay ra phía sau lưng, dùng bàn tay còn lại xoa xoa tay của mình.

Bằng con mắt với mức độ quan sát vô cùng nhạy cảm của Tả Hàn Thành, liếc một cái là nhìn ra cô đang làm chuyện lén lút: “Đưa tay ra đằng sau làm gì?”

Không biết có phải là vì anh vừa tỉnh ngủ hay không, cho nên giọng anh có vài phần trầm khàn, nhưng lại vô cùng êm tai và độ gợi cảm bộc ra bên ngoài vẻ uể oải của anh khiến cô vô thức run lên.

Cô đỏ mặt nhìn anh, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, anh uống thuốc giải rượu đi, sau đó ăn thêm ít cháo.”

Nói xong, Cố An Hảo cũng không dám trực diện nhìn vào mắt anh, dùng một tay mở hộp cháo hình tròn size M khi nãy cô đặt ở trên bàn ra, lấy muỗng cùng cháo đưa cho anh: “Cháo đây.”

Tả Hàn Thành cầm lấy, nhưng ngay vào lúc Cố An Hảo đang muốn xoay người rút tay lại, bỗng nhiên anh buông hộp cháo trở lại bàn, đồng thời túm lấy tay cô đẩy cô về phía sau.

Cố An Hảo không nghĩ đến việc anh sẽ kéo tay cô một cách đột ngột như vậy, không chút phòng bị bị anh đẩy ngã trên giường, thậm chí còn trực tiếp ngã xuống ngực anh.

Người đàn ông vừa tỉnh dậy, mang theo mùi rượu nhàn nhạt kèm với hương vị chỉ thuộc về anh xông thẳng vào mũi cô, trong một khoảnh khắc Cố An Hảo nhớ đến chuyện đêm qua, gương mặt ửng lên tầng đỏ bừng, bắt đầu giãy dụa.

Nhưng Tả Hàn Thành đã đè cô lại, túm lấy cái cánh tay bị cô giấu giơ lên trước mắt xem xét.

“Tay làm sao?” Anh lại hỏi.

“...”

Cô An Hảo đảo mắt một vòng, muốn đẩy anh ra, ước chừng là Tả Hàn Thành ôm chặt cô không buông, hoặc thậm chí nếu như cô còn dám lộn xộn thêm thì anh sẽ trực tiếp đè bẹp cô luôn ngay trên giường,

Sau hai lần tránh né, cuối cùng cô đành phải rút tay mình khỏi tay anh, vô cùng gượng gạo nói: “Không có chuyện gì cả! Chỉ là hơi đau thôi...”

Tuy nhiên người bắt đầu là Tả Hàn Thành lại dị thường trầm mặc, Cố An Hảo không có gan nhìn vào mắt anh, ở trong ngực anh giãy dụa: “Anh đừng ôm tôi, anh còn phải nhanh chóng ăn cháo uống thuốc, tôi muốn đi...”

Người đang ở trong ngực chui tột ra ngoài, ngay lập tức lần nữa Tả Hàn Thành lại giam cô trước ngực mình, cúi đầu liền nhìn thấy bên trong cổ áo rộng rãi, bên trên làn da trắng nõn – vị trí xương cánh đòn – lấm chấm những dấu đỏ mờ nhạt – là vết tích, thậm chí hai cánh môi của cô – cũng đỏ hơn ngày thường – là đang sưng.

Đối với kí ức những chuyện đêm qua không phải Tả Hàn Thành không nhớ, thậm chí còn có thể nói anh nhớ đến 80%.

Nhìn thấy dáng vẻ không ngừng muốn trốn khỏi ngực anh của Cố An Hảo, Tả Hàn Thành cầm lấy bàn tay vừa bị cô rút về, hôn lên đó, thấp giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Cố An Hảo sửng người, mắt mở lớn nhìn anh: “Cái gì gọi là cảm giác thế nào? Tôi thì có cảm giác gì được, ta cũng chưa thật cùng anh...”

Kết quả trong khoảnh khắc cô trừng mắt lên vô cùng trùng hợp chạm ngay ánh cười đầy ám muội của anh, cô mới bừng tỉnh hiểu ra ý tứ của anh.

Không phải là anh đang hỏi đến... Đêm qua bàn tay – cảm giác... – kích thước – dài ngắn... Cảm giác thế nào nhở...

Ban ngày ban mặt lại đi hỏi loại chuyện này, cho dù Cố An Hảo có hay cùng vô số bạn học trai đùa giỡn với nhau đi chăng nữa, cũng không đến mức độ mất hết trong sáng như vậy, đích xác là cô không thể chịu nữa dùng sức giật tay trở về.

Cuối cùng bởi vì cô vô cùng bực bội cộng thêm uất ức bị anh ôm mà tựa trong ngực anh, hừ hừ vài tiếng nói: “Sau này còn có mấy chuyện kiểu này thì đừng tìm đến tôi, tùy ý tìm một người phụ nữ khác không phải sẽ giải quyết dễ dàng ư?”

Tay cô cũng sắp gãy đến nơi...

Tả Hàn Thành cười nhẹ, bởi vì cô đang tựa trong ngực anh, ngực anh – chỉ vì anh cười mà cơ thịt đầy đặn rung lên, thứ quần áo mỏng tang lộ hết da thịt như thế này, thật sự là khiến con gái nhà người ta máu – chảy – nhanh – căng đến vỡ ra mất.

Trong khi đó Tả Hàn Thành nhìn vẻ mặt “không biết phải làm sao bây giờ của cô”, vẫn là cười, ở trên bàn tay mềm mại của cô. Trìu mến vuốt qua vuốt lại, cúi đầu khẽ hôn lên mép tóc cô.

Nơi mép tóc men theo hương dầu gội thơm mát, giọng anh khàn khàn: “Chuyện như vậy chỉ có thể tìm em, chồng em là hạng người tùy tùy tiện tiện có thể ra ngoài tìm người giải quyết? Em hi vọng tôi hư hỏng như vậy ư?”

Cố An Hảo nghe xong mà lòng run lên một đợt dài: “Thân thể hư hỏng cùng tinh thần hư hỏng đều tính vào hư hỏng! Đây chính là anh đã nói!”

Tả Hàn Thành nhíu mày: “Vì vậy đã lúc nào tinh thần tôi hư hỏng?”

Rõ ràng là không nên hỏi, nhưng đến cùng vẫn là không ghìm nỗi tò mò, Cố An Hảo trừng lớn mắt hỏi anh: “Lần trước, đích xác là cái lần tôi đến Đế Uy muốn chụp trộm anh í, lần đó anh bị một đống phóng viên chụp luôn. Lần đó cô gái đi ra cũng anh không phải là đối tượng cùng anh hư hỏng à?”

Tả Hàn Thành nhíu mày: “Cô ta?”

“Sao thế? Đừng nói bởi vì anh có quá nhiều phụ nữ mà quên đi cô gái đặc biệt xinh đẹp đó nhé!”

Tả Hàn Thành nghe xong câu này của cô, cũng không nói thêm, chỉ mỉm cười, tựa như hôm nay mới phát hiện ra mái tóc dài ngang tai của cô lại mềm mại đến vậy. Mềm mại, thơm ngát, đến nỗi khiến người khác yêu thích mà không thể buông tay.

Giơ tay lên lại là vò vò mái tóc cô, vò cho đến khi mái tóc dài quá tai trở nên rối mù, mới thở dài, nói: “Không phải lần trước tôi đã nói với em, cô ta không phải người đàn bà của tôi.”

“Anh lúc nào đã nói...”

Tại sao bỗng nhiên Cố An Hảo lại có cảm giác không mấy ấn tượng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.