Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 73: Chương 73: Cô chính là thuốc giải (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

An Hảo không chịu nổi, nghẹn ngào, anh thật sự bị bỏ thuốc rồi, nếu không anh tuyệt đối sẽ không hung hãn như vậy.

Lúc lưỡi anh luồn vào miệng cô, tay anh trực tiếp xé quần áo cô, trong nháy mắt cởi ra áo khoác trên người cô.

Cô đẩy anh ra, nhưng anh giữ chặt cô, cô dứt khoát cong lưng, muốn tách khỏi tay anh, kết quả Tả Hàn Thành càng dùng sức ôm chặt cô hơn, tựa như phải vùi vào người cô.

Đến khi môi anh chuyển qua tai cô, miệng cô mới trống, mắng anh: “Tả Hàn Thành! Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu anh đã coi tôi là thuốc giải của anh?”

Tả Hàn Thành không trả lời, nhưng dùng hành động càng kiên quyết tới nói cho cô: Phải!

An Hảo khóc không ra nước mắt!

Lần đầu tiên đời này Cố An Hảo cô bị người khác xem như tiểu bạch thỏ đơn thuần mà đùa giỡn!

Cô thật sự không có tâm tư đi tin tưởng anh, kết quả anh nhân cơ hội này rất có lý do trực tiếp ăn sống nuốt tươi cô!

Màn đêm tối đen, phòng mờ ảo, Cố An Hảo đặc biệt vô lực dùng sức kéo ra khoảng cách giữa thân thể hai người, né tránh nụ hôn của anh trên vai mình, cúi đầu muốn nói.

Nhưng Tả Hàn Thành lại giữ chặt cô vào ngực. Ánh mắt anh lúc này tối đen như màn đêm.

Anh bình tĩnh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi em ở bên trong gọi cho ai?”

Mí mắt An Hảo run rẩy: “Tôi sợ anh uống quá nhiều rượu, bị bỏ thuốc quá mạnh, sẽ khó chịu, muốn tìm bạn gọi phụ nữ tới giúp anh… A!”

An Hảo còn chưa nói hết, Tả Hàn Thành chợt cúi xuống cắn cổ cô, cô đau đến rung mình!

“Cố An Hảo, nói em khác thường, không hề oan uổng em!”

Thanh ầm người đàn ông khàn khàn, mang theo lạnh lùng, vang vọng ở cổ cô.

Cố An Hảo biết mình làm vậy là rất không tôn trọng anh, nhưng cô thứ nhất không muốn hi sinh mình, thứ hai không muốn để cho anh quá khó chịu, chỉ có thể dùng cách này!

Cô nhịn một chút, rụt cổ nói: “Hay là chúng ta đến bệnh viện đi, mặc dù tôi không có bằng lái, nhưng tôi biết lái xe, tôi đưa anh đến bệnh viện, để bác sĩ giải quyết giúp anh…”

Cô còn chưa dứt lời, Tả Hàn Thành cúi xuống hôn lên cổ và gáy cô.

Tay nâng lên bị anh kéo xuống, chân giơ lên cũng bị anh đè lại, hoàn toàn bị khóa chặt trong người anh, hành động muốn chạy trốn bị phá hủy trong nháy mắt, không thể lui được nữa.

“Anh buông ra… Ừm…”



An Hảo không biết mình làm sao bị anh đẩy lên giường, rõ ràng vừa rồi còn bị ép sát vào tường.

Cô cắn miệng mình để cho mình cố gắng giữ tỉnh táo, cho dù biết mình là vợ anh, tối nay cho dù anh cưỡng gian cô, cô cũng không chỗ để khóc.

Nhưng bên tai không ngừng vang vọng lời trước đó Dịch Trạch Dương đã nói.

Người phụ nữ Tả Hàn Thành thích nhất là Dung Tuyết!

Cô không biết Dung Tuyết là ai, nhưng cô biết cuộc hôn nhân này của Tả Hàn Thành và mình là có danh không phận, thân phận địa vị quá cách xa, sớm muộn có một ngày nhất định sẽ tách ra, sẽ không có kết quả!

Cho nên, cô không thể thỏa hiệp! Dù cô đã bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, dù lần đầu cô nếm thử trái cấm… Dù người đàn ông này có ưu tú đến mức làm cô rung động!

Nhưng mà không được.

Tả Hàn Thành ôm eo cô, môi lưỡi dây dưa trong miệng cô, An Hảo thấp giọng nghẹn ngào, không phân rõ là kháng cự hay là khẽ rên.

Thanh âm anh trầm thấp kề sát bên tai cô: “An Hảo… Giúp tôi…”

An Hảo sắp khóc!

Cô không có cách tự cứu mình, sao cô có thể giúp anh!

Anh rõ ràng muốn ăn cô!

Nhưng mà không được không được!

An Hảo vô cùng bối rối nuốt nước miếng, bỗng nhiên nảy sinh một ý tưởng to gan, cô bỗng nhiên giơ tay đẩy ngực anh, đỏ mặt nói: “Nếu anh quá khó chịu, tôi… tôi lấy tay…”

“…”

Thân hình người đàn ông cứng đờ, không khí cũng đột nhiên ngưng đọng.

Khi An Hảo nói lời này, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Nếu không phải trong phòng tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh đèn từ trong phòng tắm và ngoài cửa sổ, Tả Hàn Thành nhất định có thể thấy mặt cô đỏ như tôm luộc!

Tả Hàn Thành hiển nhiên không nghĩ tới, nằm trên người cô cứng đờ nửa ngày, cũng nhịn nửa ngày, mới thấp giọng hỏi: “Em biết?”

“Không biết… Nhưng có thể học… Thần Thần lén coi cái đó trong phòng ngủ, tôi cũng từng xem một chút…”

Ánh mắt cô không được tự nhiên dời đi, lúng túng nói: “Đại khái… đại khái có thể học được 6, 7 phần…”

Xin nhờ xin nhờ, cô đã thỏa hiệp như vậy!

Rõ ràng cô chỉ tới giúp anh, cô hiếm khi tốt bụng một lần, nếu cứ như vậy mà bị anh ăn, vậy tín nhiệm giữa người và người nằm ở đâu!

Cô cảm thấy đời người mình nhất định sẽ vì anh dụ dỗ và lừa gạt lần này mà lưu lại bóng mờ khó xóa nhòa, nhất định!

Tả Hàn Thành ở cổ cô hít sâu, để cho mùi thơm sữa tắm trên người cô trấn an anh.

Cuối cùng, bỗng nhiên đưa tay nắm tay cô, từng chút dò xét tới phía dưới thân thể anh.

An Hảo đỏ mặt tùy anh.

Mặt càng ngày càng đỏ.

Tim đập càng lúc càng nhanh.



Tả Hàn Thành nghiêng người nằm cạnh cô, thuận tay ôm cô vào trong ngực, để cô nằm lên cánh tay anh, cả người tựa sát vào ngực anh, kề sát vào nhau.

Lần đầu tiên An Hảo làm chuyện này, thật sự vừa lúng túng vừa không thích ứng.

Nhưng cũng may Tả Hàn Thành cho dù bị bỏ thuốc, anh vẫn ý chí mạnh mẽ duy trì lý trí, anh thỏa hiệp, cô không thể làm gì khác hơn là cũng thỏa hiệp.

Mặt cô đỏ bừng, tay cẩn thận di chuyển như đã học… giúp anh…

Tả Hàn Thành ôm chặt cô vào ngực, môi hôn nhẹ tai nhỏ mịn của cô, cô nằm trong ngực anh bất động.

Anh ôm cô, thân thể càng căng thẳng, hai cánh tay nắm chặt, gần như muốn bóp nát cô.

Một giây cuối cùng, bỗng nhiên xoay mặt cô qua, vững vàng chiếm lấy môi cô, từ hôn cạn đến sâu, giống như phải nuốt toàn bộ cô vào…

Tả Hàn Thành chợt hừ nhẹ, thân âm khàn khàn nói bên tai cô khiến cô run rẩy: “Đừng tưởng rằng em có thể trốn được, sớm muộn có một ngày…”

An Hảo nghe sửng sốt.

Sớm muộn có một ngày là ý gì?

Sớm muộn có một ngày anh sẽ không bỏ qua cho cô nữa?

Cũng vì những lời này của anh, cô đỏ mặt cả đêm.



Ngày hôm sau ngủ đến 9 giờ sáng, An Hảo mới thức dậy.

Cả đêm quá mệt mỏi, lòng mệt mỏi! Quan trọng nhất chính là mỏi tay!

Thật vất vả dỗ tổ tông Tả Hàn Thành ngủ, nửa đêm người ông chủ quán bar bên kia sắp xếp đi đến.

Mặc dù không cần cô ta nữa, nhưng cũng không thể để cho người ta hơn nửa đêm chạy tới uổng công. An Hảo không thể làm gì khác hơn là lấy chút tiền trong ví Tả Hàn Thành cho người phụ nữ kia, sau khi đuổi người đi, An Hảo lập tức tắm ngủ.

Ngủ thẳng đến bây giờ!

Còn Tả Hàn Thành hiếm khi ngủ đến trễ như vậy vẫn chưa thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.