Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
**!
An Hảo mắng to trong lòng, anh bị bỏ thuốc, bà cô giúp anh, nhưng cũng không có nghĩa phải giải thuốc cho anh!
Lúc này An Hảo bỗng nhiên hiểu lời Tả Hàn Thành nói trước đó là có ý gì, chẳng lẽ anh thật sự giải quyết cô khi đến cực hạn chứ?
Nghĩ tới đây, cô tức giận, giơ tay ngắt ngực anh.
Tả Hàn Thành nhíu mày, mở mắt ra nhìn cô, hơi thở nóng hổi phảng phất bên tai cô, thanh âm khàn khàn nói: “Em ngắt tôi làm gì?”
“Anh còn chưa say đến chết à?” An Hảo tức giận trừng anh.
Nhưng anh gần như dính sát vào người cô, mấy nhân viên chung quanh nhìn tình hình này cũng không tiện đưa tay ra đỡ, đều lui ra sau, cô không thể không tiếp tục một mình đỡ anh cao 180cm, chật vật đi vào.
Mặt Tả Hàn Thanh tương đương với một tờ giấy thông hành các nơi xa xỉ ở thành phố A, cho nên không cần lấy chứng minh nhân dân, nhưng An Hảo không mang bao nhiêu tiền bên người, cũng không mang theo thẻ, cô lúng túng lo nghĩ phải làm sao, cuối cùng, dứt khoát vươn tay sờ loạn trên người Tả Hàn Thành.
Kết quả, Tả Hàn Thành dán vào bên tai cô, khàn giọng hừ nhẹ: “Đừng sờ loạn… Em muốn giết chết tôi?”
Nghe thanh âm anh dường như đã bị dược tính hành hạ đến sắp vỡ, An Hảo run tay.
Ngước mắt nhìn anh, lại đãi mắt nhìn tiếp tân: “Cái đó… Cho tôi mướn phòng, tất cả chi phí đều ghi trên danh nghĩa Tả Hàn Thành, chờ ngày mai anh ấy tỉnh rượu trả tiền có được không?”
Khóe miệng tiếp tân run rẩy, cố gắng giữ chuyên nghiệp mỉm cười nói: “Khách sạn Đế Uy Tư vốn là cổ phần của Tập đoàn Thịnh Lăng, chúng tôi nào dám thu tiền Tả tổng, đây là thẻ mở cửa phòng, cho…”
An Hảo im lặng nhận thẻ, sớm biết dễ dàng như vậy, vừa rồi không cần mò tiền trên người anh.
Nghĩ lại vừa rồi hình như dáng vẻ anh rất thoải mái, cô nhếch mép, không để ý ánh mắt mập mờ của nhân viên và tiếp tân, đành phải yên lặng đỡ oan gia Tả Hàn Thành vào thang máy.
Trong thang máy, An Hảo vừa đỡ Tả Hàn Thành cả người nóng bừng vừa nhớ lại các trường hợp gặp trong khách sạn trước kia.
Bị bỏ thuốc ở trong khách sạn, tiệm thuốc không có thuốc gì có thể giải quyết, hoặc là sau khi mất lý trí, lộn xộn cả đêm, hoặc là đưa người đến bệnh viện, để bác sĩ giải quyết anh.
Nhưng trước mắt, hai cách này đều không thể thực hiện được.
Tả Hàn Thành tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện trong tình trạng này, chuyện tự hủy hoại hình tượng, đổi lại bất kỳ một người đàn ông nào cũng tuyệt đối không đi.
Nhưng cô cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình biến thành thuốc giải của anh!
Vậy nên làm gì?
Từ trong thang máy đi ra, Tả Hàn Thành không còn nhịn nổi, cúi đầu hôn lên cổ cô, An Hảo vội vàng né tránh, vừa đẩy anh ra vừa đỡ anh, cắn răng nghiến lợi: “Nhịn lại! Không cho phép hôn tôi!”
Tay cô đẩy ngực anh, Tả Hàn Thành khó chịu hừ một tiếng, nhưng hiển nhiên biết chỗ này là hành lang khách sạn, phải giữ vững một tia lý trí cuối cùng không có làm bậy.
An Hảo bắt đầu nghĩ cách tự vệ, cầm thẻ mở cửa phòng mở cửa đi vào, sau khi vào đẩy Tả Hàn Thành tới sofa gần cửa nhất.
Không để ý sau khi anh ngã xuống sofa tình trạng thế nào, vội vã nói: “Anh nằm đó, tối tôi ăn quá nhiều trái cây, cho tôi đi một chút!”
Dứt lời, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, khóa trái, chắc chắn mình an toàn trước, sau đó lấy điện thoại gọi cho ông chủ quán bar.
“A lô, ông chủ, thời gian này bên ông có người đẹp nào không? Cần xinh đẹp, cần kỹ thuật giỏi, ách… tốt nhất là khi xx với đàn ông, tố chất thân thể khá chút, lực kéo dài cũng cao chút!”
“Bởi vì… chỗ tôi có người bị bỏ thuốc… cần tìm một người giải quyết…”
“Ừ… giá cả không thành vấn đề! Ông chủ giao người tới cho tôi là được! Phải nhanh lên, ở khách sạn Đế Uy Tư! Ừ… phòng 1520, đúng đúng, cô ta tới liền gọi cho tôi là được, nhất định phải mau lên nha, nếu không tôi sợ bên này sẽ xảy ra án mạng…”
Cố An Hảo cúp điện thoại, chắc chắn mình sắp xếp như vậy không sai.
Chờ ngày mai Tả Hàn Thành tỉnh lại, nhất định sẽ cảm kích cô, cô đây có thể tương đương với cứu mạng anh!
So với anh nhịn đến tự bạo mà chết, cô làm tốt hơn!
Cô nhìn mình trong gương, hít sâu mấy lần, xoay người đi ra, cách cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như không có động tĩnh gì.
Tả Hàn Thành không chỉ uống say, còn bị bỏ thuốc, anh không thể ngủ nhanh như vậy, hẳn là mệt mỏi, có thể cần tạm ngủ một lát.
Vậy thì tốt nhất, cô cũng không cần lo lắng đề phòng!
An Hảo cẩn thận mở cửa phòng tắm, vừa rồi tiến vào trực tiếp đẩy ngã Tả Hàn Thành bên ngoài, cho nên chưa kịp mở đèn.
Cô đi ra, mượn ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm, muốn đi tới cửa mở đèn.
Nhưng vừa đi được mấy bước, trước mắt bỗng nhiên chợt lóe một bóng đen, cả người bị ép sát vào tường.
Anh đã mất năng lực khống chế sức lực, cho nên vừa mạnh vừa ác, sau ót cô bị đụng đau.
An Hảo khẽ mắng, lúc anh cúi đầu muốn hôn cô, cắn răng mắng: “Đụng chết tôi! Tả Hàn Thành anh muốn mưu sát!”
Tả Hàn Thành nhíu mày, hơi thở cực kỳ nóng phất qua lỗ tai vô cùng mẫn cảm của cô: “An Hảo, không được nói thô tục…”
“Đã say đến vậy anh còn quản tôi có nói thô tục hay không?” An Hảo tức giận trợn mắt, ở trong ngực anh giãy giụa: “Tả Hàn Thành, anh thả tôi ra trước…”
Mặc dù mùi hương trên người anh luôn sạch sẽ dễ ngửi, nhưng tối nay anh uống quá nhiều rượu, vị rượu tinh khiết thế nào đi nữa, một đống rượu hòa chung một chỗ cũng biến thành mùi rượu nồng nặc gay mũi!
Hôm nay An Hảo không dính một giọt rượu, bây giờ ngửi không được thoải mái, giơ tay đẩy anh: “Anh đi ra…”
Cô bị hơi thở nóng bừng kia làm cho trong lòng phiền loạn, dùng sức đẩy anh nửa ngày nhưng anh vẫn kề sát cô, không nhúc nhích.
“Tả Hàn Thành! Anh phát tình cũng phải nhìn rõ đối tượng có được không! Anh lui ra trước… Ừm…!!!”
An Hảo trong nháy mắt trợn to mắt, Tả Hàn Thành không cho cô né tránh, trực tiếp hôn xuống.
Thậm chí hoàn toàn khác nụ hôn nhàn nhạt động tình như ở trong phòng bao, mà trực tiếp tiến quân thần tốc, lưỡi luồn vào trong miệng cô.
“Anh… Ừm…” Cô giơ tay dùng sức đánh vai anh: “Anh đừng… Ừm…”
Hơi thở người đàn ông nồng nặc mùi rượu xông vào mũi và miệng cô, khiến đầu óc cô mơ hồ.