Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Vậy anh ta và cậu có quan hệ thế nào?” Hoàng Mậu đặc biệt tò mò tiếp tục hỏi.
An Hảo liếc mắt Tả Hàn Thành, thấy anh khí định thần nhàn nhìn bọn họ mình một câu cậu một câu đối thoại, cũng không có muốn mở miệng giải thích thân phận của anh.
Cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ha ha cười nói: “Ừ… Anh ấy là… Ừm… Dù sao cũng là người giám hộ của mình, quan hệ cụ thể không thể nói rõ.”
Hoàng Mậu gật đầu: “Được rồi, có thể đoán được đại khái, dù sao quan hệ giữa ba và mẹ cậu không bình thường lắm.”
Thần Thần ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: “Khỏi hỏi, mình đoán là thân thích bên mẹ An Hảo, An Hảo không muốn nói rõ thì chúng ta đừng hỏi.”
Hoàng Mậu lập tức mặt mày vui vẻ nói với Tả Hàn Thành: “Tôi và Thần Thần đều là chị em tốt của An Hảo, thật sự không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây!”
Thần Thần cũng gật đầu: “Đúng đó đúng đó, mà anh thật đẹp trai nha!”
“…” An Hảo không nói.
Hoàng Mậu quay đầu trừng Thần Thần: “Cậu thu lại một chút sẽ chết à?”
Mắt Thần Thần sáng lên: “Ai không thích nghe lời tán dương? Hơn nữa mình nói thật, cậu nói xem anh ấy có đẹp trai không?”
Sắc mặt Tả Hàn Thành bình tĩnh, nhưng An Hảo cảm thấy mất mặt đến sắp không đất dung thân, không rõ ý cười khẽ.
“Dĩ nhiên.” Tả Hàn Thành trả lời.
An Hảo lập tức kinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng rằng Tả Hàn Thành sẽ chê mấy nữ sinh này ngây thơ, không nghõ tới hôm nay lại cho cô mặt mũi như thế, không đi tổn thương lòng thiếu nữ của Thần Thần.
Thần Thần vừa nghe anh trả lời, liền đắc ý nhướng mắt, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn An Hảo.
“Mình nói này Cố An Hảo, bên người cậu giấu không ít hoa quả khô nha! Anh trai giám hộ của cậu đẹp trai như thế, mà không sớm giới thiệu với bọn mình!”
“Anh trai giám hộ?” Khóe miệng An Hảo co rúc: “Tại sao không phải là chú giám hộ?”
“Chú?” Lúc này ngay cả Hoàng Mậu cũng không bình tĩnh: “Sao có thể là chú? Mặc dù ăn mặc rất chính chắn, hẳn là người rất có địa vị, nhưng nhìn tới đai chỉ mới 26, 27 tuổi có được không? Tuyệt đối không thể nào là chú!”
An Hảo nghẹn họng không nói lời nào, liếc thấy khóe mọi dửng dưng của Tả Hàn Thành khẽ cong lên.
Hiển nhiên hành động ngôn ngữ của ba nữ sinh trước mặt rất ngây thơ, nhưng ah cũng rất tốt, tâm tình không tệ.
An Hảo khó chịu.
Lúc này tốt rồi, lý do duy nhất cô có thể thỉnh thoảng dùng để đả kích Tả Hàn Thành cũng bị hai người bạn này làm hỏng.
Cô một mực dùng lý do hai người cách nhau 10 tuổi né tránh, bây giờ mất ráo!
An Hảo giơ tay chống cằm, chép miệng: “Vậy ánh mắt hai cậu có vấn đề rồi, thật ra người trước mắt này đã có tuổi…”
Cô làm bộ vô tình nhìn Tả Hàn Thành, nói láo: “Đã 35 tuổi rồi!”
Tả Hàn Thành: “…”
Thần Thần và Hoàng Mậu: “Không thể nào!”
“Tại sao không thể nào?” Cô đảo mắt nhìn bọn họ: “Các cậu từng thấy người mới 26, 27 tuổi mà có sự nghiệp thành công chưa? Từ trang phục và tác phong của anh ấy là có thể nhìn ra anh ấy đã trung niên rồi!”
Tả Hàn Thành: “…”
Hoàng Mậu và Thần Thần lại nghiêm túc nhìn Tả Hàn Thành từ trên xuống dưới, thấy mi tâm Tả Hàn Thành khẽ giật.
Cuối cùng hai cô đồng thanh nói: “Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm chuyên tâm mỹ nam của bọn mình, anh trai giám hộ trước mắt này cùng lắm cũng chỉ 30 tuổi!”
An Hảo không nói nên lời.
So sánh IQ và thị lực của hai người si mê nghiên cứu trai đẹp hợp lại…
Cô thua…
“Anh trai giám hộ, anh không giới thiệu về mình một chút sao?”
Thần Thần mặt đầy mong muốn đứng cùng chí tuyến với anh: “Cố An Hảo bêu xấu tuổi tác anh như vậy, anh vẫn còn bình tĩnh được.”
Tả Hàn Thành liếc An Hảo, lại nhìn Thần Thần, cười nhạt: “Sự thật thắng hùng biện, hai cô trẻ tuổi nhưng ánh mắt nham hiểm, còn cần tôi mở miệng sao?”
Thần Thần kinh ngạc, Hoàng Mậu cũng kinh ngạc, hai nữ sinh hưng phấn: “Aiya, thật sự đoán đúng!”
An Hảo đột nhiên cảm giác được, để Tả Hàn Thành ngồi trong nhà ăn trường A, đối mắt với hai nữ sinh cấp ba mắt nổi lửa, cảnh tượng và phương thức trao đổi thật sự quá quỷ dị.
Vì vậy cô nhanh chóng kết thúc đề tài: “Hai cậu không ăn cơm sao? Ngồi ở đây nhìn anh đẹp trai đã no rồi?”
Thần Thần và Hoàng Mậu lúc này mới nhớ tới ăn cơm, vội vàng mặt đầy lửa nóng nhìn Tả Hàn Thành nửa ngày, sau đó đứng dậy xếp hàng mua cơm.
Đến khi hai người đi, An Hảo rốt cuộc cảm thấy bên tai thanh tĩnh, vừa chậm rãi húp nước mì vừa nói: “Tôi còn tưởng rằng anh không thích ngồi chung với nữ sinh chúng tôi, không nghĩ tới khi tâm tình anh tốt, cũng có thể bình dị gần gũi như thế.”
“Ai nói cho em bây giờ tâm tình tôi tốt?” Tả Hàn Thành liếc cô.
An Hảo ngẩn ra, kinh ngạc to mắt nhìn anh: “Tâm tình không tốt mà anh sẽ ngồi đây ăn mì gói với tôi? Còn khách sáo với bạn tốt của tôi như vậy?”
“Cố An Hảo, ngồi ở đây ăn mì gói với em, nói chuyện với bạn tốt của em, không liên quan tới tâm tình.” Tả Hàn Thành nhìn cô, ánh mắt khẽ híp.
An Hảo không hiểu, nhưng đột nhiên cảm giác được nước mì hôm may phá lệ ngon, vừa nghiêm túc ăn vừa lơ đãng thuận miệng hỏi: “Vậy có liên quan tới cái gì?”
Tả Hàn Thành không trả lời ngay.
Cô lại húp nước, ngước mắt lên nhìn anh, chợt thấy đôi mắt đen sâu kín của anh, không biết tại sao trái tim rung động.
“Em.”
Thanh âm của anh bỗng nhiên vang lên khi bốn mắt nhìn nhau.
Bình bịch…
Đôi đũa trong tay An Hảo đột nhiên rơi xuống bàn, ngơ ngác nhìn hai mắt đen nhánh của anh, tựa như trong nháy mắt bị hút vào, thật lâu không thể rút ra khỏi ánh mắt đen nhánh thâm thúy của anh.
Đến khi Thần Thần và Hoàng Mậu bưng cơm quay lại, tránh tầm mắt đen trầm tĩnh của Tả Hàn Thành, cúi đầu vội vã ăn.
Vậy có liên quan tới cái gì?
‘Em.’
Câu trả lời đó làm cô khiếp sợ, không kịp chuẩn bị mà trong lòng cuồng loạn.
Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Lăng quyền thế mạnh quốc tế, tùy tiện vung tay liền có thể cải tạo một miếng đất thành giá trị mấy trăm triệu, thậm chí đứng đầu trong thương nghiệp. Chịu ngồi trong nhà ăn trường A, ngồi trước bàn ăn ăn mì gói với cô.
Tả Hàn Thành bình thường không thèm chú ý tới người không liên quan ở bên cạnh, cũng chưa bao giờ lãng phí thời gian đi đáp lại lời nói nhảm vô dụng, lại ngồi ở đây đối thoại chuyện ngây thơ tới cực điểm với hai bạn tốt của cô.
Cũng chỉ vì cô.
An Hảo cho dù còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải bé gái ngu ngốc đến đầu óc không linh hoạt, huống chi Tả Hàn Thành thể hiện rõ thái độ, cô không phải không hiểu, mà là chỉ có thể giả vờ không hiểu.
Vì cô sao?
An Hảo nuốt nước xuống, ánh mắt bỗng nhiên không biết nhìn đâu.