Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố An Hảo bị đè lại trong ngực anh, không thể động đậy.
Đến nỗi cô cứ như vậy ở trong ngực anh, còn nghe rõ tiếng nhịp tim anh đập thình thịch sâu bên trong lồng ngực.
Nhịp tim vững chãi.
Sau đó Cố An Hảo nghe thấy thanh âm của anh trầm thấp lại hơi khàn, ở bên tai cô, chậm rãi chậm rãi nói từng chữ: “An Hảo... Cuộc hôn nhân bất ngờ này đã vượt qua điều anh mong muốn.”
Cô đang cứng đờ dựa trong ngực anh, trong lúc nhất thời không tìm được ngôn từ để ứng phó.
Vượt qua điều anh mong muốn là có ý gì?
Là cái ý là cô đang nghĩ đến đó sao?
Còn về phần một người đàn ông như Tả Hàn Thành khi nói ra điều này, hiển nhiên vào giây phút anh mở miệng thì đã lường trước được cô sẽ trầm mặc.
Nhưng anh lại im lặng không nói gì, vắng lặng như một dòng nước, cứ như vậy kiên trì ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Mãi cho đến khi Cố An Hảo ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng chút đối diện với con ngươi đen láy của anh, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau chăm chú, cô bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Vượt qua điều anh mong muốn có nghĩa là...” Cô không dám nói ra những lời phía sau – cái mà cô đang nghĩ đến, chỉ có thể tìm một câu khía cạnh khác để giải thích câu nói của anh một cách đơn giản: “Là anh không nghĩ tới sẽ cưới phải một người cực kì phiền phức như tôi phải không? Mới không lâu, mà đã bị gọi đến trường học hai lần, sau đó, con người của tôi, lại như thế...”
...
Cố An Hảo còn chưa có nói hết, thì ngay lúc này, thì Tả Hàn Thành đã đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại, dịu dàng cắn lấy – lên da thịt cô – hôn lên môi cô – mút mát lấy hai cánh hoa đỏ hồng, ánh mặt trời bên ngoài nương theo rèm cửa tràn vào va phải ánh đèn lờ mờ bên trong căn phòng, giao hòa – thêu dệt vào nhau, vẽ lên thân thể hai người những sắc màu ấm áp và sáng sủa.
Bên trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, chỉ có những tiếng hít thở triền miên – quấn lấy – cuốn vào nhau, thậm chí còn có thể nghe được, âm thanh động cơ ô tô lục tục tiến vào bãi đỗ xe.
Bây giờ đã là buổi sáng cũng sắp đến giờ làm việc, nhưng Cố An Hảo lại bị hãm trong vòng tay anh và hôn lên cô, cho dù là cô được hôn hay bị hôn thì anh đều hôn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Không nên như vậy...
Trước suy đoán của cô anh không có giải thích cũng không có đáp lại, cứ như vậy trực tiếp hôn – lên môi cô rồi nuốt trọn những lời nói đã được sắp đặt một cách linh tinh của cô, thậm chí còn vài phần khát cầu không thể kìm chế...
Nghe nói thời điểm đàn ông vừa tỉnh vào sáng sớm, ở phương diện kia còn mạnh mẽ hơn cả khi đêm, lúc trước Cố An Hảo còn không hiểu, nhưng vào lúc này đã trầm – luân cùng Tả Hàn Thành, anh cùng cô trao nhau – đan chéo những nụ hôn, hơi thở hòa quyện vào nhau đến gấp gáp, cho đến khi không còn sức chống cự.
Nội tâm cô là đang khiếp sợ hay là đang u mê...
Tiếng giày cao gót đi vào phòng thư kí vang lên lanh lảnh vọng vào trong phòng, vì vậy cô không dám lên tiếng, không biết có bị người bên ngoài nghe thấy hay không.
Tả Hàn Thành vẫn chưa dừng lại hành động của mình, chẳng qua là không hề có một tiếng động đè lên người cô, hoàn toàn chiếm cứ môi – lưỡi của cô.
Tuy nhiên bàn tay anh vẫn không có thăm dò – vào trong, chỉ là cách một lớp áo mỏng manh, ở trên vai cô dịu dàng mơn trớn, như là yêu – thương, như là động viên, như là ôn – nhu triền – miên...
Nhưng mà chỉ mới như vậy... cho dù là Cố An Hảo có đang hưởng thụ sức nặng hay là chịu sức nặng thì cũng bị trọng lượng của anh đè lên người mình, cảm thụ nhiệt độ nơi tay anh, đầu óc cũng đã ngất lên trầm xuống.
“Tả... Tả Hàn Thành...” Mãi cho đến khi bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa, cho dù còn cách bọn họ một cách cửa căn phòng nghỉ, nhưng cả người Cố An Hảo vẫn cứ giật nảy cả lên, vội vàng giơ tay lên bắt lấy đầu anh đẩy ra.
Tả Hàn Thành cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ở dưới thân, gò má An Hảo đỏ ửng – hồng nhuận, chiếc áo T-shirt rộng rãi trên người cũng bị ép đến nhăn nhúm, cô vội vàng túm lấy cái gối vắt ngang thân thể hai người, sau đó trừng lớn mắt nhìn anh: “Xâm – phạm học sinh cấp ba chính là phạm – pháp!”
Nói xong cô cũng suýt cắn luôn đầu lưỡi mình, biết rõ lúc này mà đem cái lí do này nói ra thì đến một điểm thuyết phục cũng không có, thế mà vẫn liều mồm thốt ra.
Tả Hàn Thành cúi đầu nhìn cô, bên trong đôi mắt đen láy – sâu hoắm chỉ toàn là thanh âm của sóng nước rào rạt mạnh mẽ tuôn rào không thể dừng lại, như là một sớm tinh mơ con sói già vừa tỉnh giấc liền gặp được món mồi ngon.
Cố An Hảo biết bản thân mình không hiểu được con người Tả Hàn Thành, cảm giác anh đem đến cho cô giống như là một món đồ vật mà anh đang sở hữu, hơn nữa giống như không một ai trên thế gian này hiểu được người đàn ông này thật sự nguy hiểm đến mức nào.
Thế nhưng ngay lúc này, nhìn vào mắt anh, cô thật sự nhìn thấy những biểu cảm bức bách trong đó, phảng phất như đây mới chính là một Tả Hàn Thành thật sự, một ngày tảng sáng anh không hề giấu giếm chút nào ham muốn – dục vọng của người đàn ông.
“Cố An Hảo, em đã sớm trưởng thành rồi.” Thanh âm trầm khàn của Tả Hàn Thành phủ lên người cô, nhưng lại không hề tiến thêm bước nào, ánh mắt sâu hoắm nhìn cô: “Tôi chưa từng nói cuộc hôn nhân này sẽ tiếp tục theo phương thức ‘hữu danh vô thực’”.
Trắng ra lại là thái độ bịn rịn – lưu luyến, Cố An Hảo nghe xong vô cùng hoảng sợ: “Có thể... nhưng lúc trước chúng ta kết hôn chỉ là kế sách tạm thời... Tôi và anh cũng không có...”
Lời cô muốn nói chính là trong lúc đó bọn họ không có tình cảm, cuộc hôn nhân này không được xây dựng trên nên tảng tình yêu.
Nhưng khi đối mặt với đáy mắt lấp lánh ánh sáng ấm áp trong vắt của anh, bỗng nhiên cô không thể thốt ra lời.
Hơn nữa cô còn biết rất rõ, rằng, người đàn ông Tả Hàn Thành này, nếu như anh thật sự muốn có được cô, kỳ thực anh sẽ có được rất dễ dàng.
Anh đã rất tôn trọng cô, xét ở góc độ là tuổi tác cùng tình huống của cô, hay là các nguyên do khác đi chăng nữa, anh vẫn chưa thật sự làm chuyện gì quá đáng với cô, hơn nữa cho đến hôm nay, anh đã giúp cô không ít, đây đã là lần thứ hai anh đưa tay kéo cô ra khỏi vũng lầy u tối.
Cuối cùng, vì Cố An Hảo không tài nào tìm nỗi một lí do thích hợp, cũng không dám đứng dạy hét lớn rồi chạy ra, dù sao lúc này cũng có không ít nhân viên lục tục ra vào Thịnh Lăng, dù sao đây cũng là khu tầng chuyên biệt của anh, cô cũng không thể kêu lên những âm thanh không nên có.
Cố An Hảo chỉ còn cách tiếp tục dùng gối chen ngang hai người, trong lúc đó cô nhìn đến người đang ông đang nằm trên người mình, không một chút tức giận thấp giọng nói: “Tôi, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”
Trong thế giới này tình yêu chỉ giống như một loại thức ăn nhanh, cộng thêm cái giường nữa thì chả khác nào là thức ăn nhanh, cho nên cô càng không tìm ra lí do thích hợp, chỉ có thể dùng một cái cớ “chưa chuẩn bị xong” mà tạm thời lấp liếm.
Tả Hàn Thành nhìn cô gái đang nằm dưới thân mình, ánh mắt cô đảo tròn, con mắt mãi liếc tới liếc xuôi mà không dám trực diện nhìn anh, lông mi thật dài nhẹ nhàng – run rẩy, trên làn da mềm mại – non nớt là nhợt nhạt đỏ hồng.
Một đôi tay siết chặt thân thể hai người cùng cái gối, phảng phất cái gối chính là khúc gỗ duy nhất mà cô có thể bắt được, một đôi tay khác trắng mịn nhỏ nhắn càng tóm chặt cái gối hơn, lộ rõ những căng thẳng và bất an sâu trong lòng cô.
Tả Hàn Thành chính là đang chờ đợi thời khắc này của cô để hưởng thụ, cô nhóc này tuy rằng còn non nớt, nhưng lại không ngốc chút nào, thậm chí còn vô cùng khôn khéo.
Cố An Hảo cứ như vậy mà bị anh đè lên, hai người giằng co nhau hồi lâu.
Cô không dám động, mà Tả Hàn Thành cũng không hề nói gì, chỉ là không khoảnh khắc vô cùng đột ngột anh đã kéo cái gối giữa hai người ra.
Cô kinh sợ đến nỗi nhỏ giọng thốt lên, thời điểm muốn tóm ngược cái gối trở lại, thì anh đã cúi đầu nuốt trọn những kinh sợ cùng tiếng thốt của cô, túm lấy hai tay cô giơ lên trên cao, hơi dùng sức, sau đó đem hai tay cô hướng về phía dưới đè xuống.
Lần trước giúp anh, lúc đó là buổi tối, cả căn phòng tối tăm, cộng thêm việc Tả Hàn Thành đang say và trúng thuốc đầu óc chẳng có bao nhiêu lí trí.
Ước chừng dưới tình huống hai người đều đang rất tỉnh táo như hiện tại, tay cô vừa mới bị ấn xuống, đã vội vàng rút tay trở về, ước chừng anh lại dùng sức hơn, khiến cô không thể rút tay ra.
Chả nhẽ mới sáng sớm còn muốn cô dùng... Dùng tay chứ?!