Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 89: Chương 89: Ngủ qua đêm ở phòng làm việc Tổng giám đốc (6).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc ở trường Cố An Hảo nói với Hiệu trưởng muốn thi cùng phòng với Hàn Như, không phải là nói qua loa, mà thật sự là ngày hôm qua cô bị mấy nữ sinh kia cho chọc cho phát điên.

Mặc dù chỉ dùng thời gian hai mươi ngày để thi toàn bộ kiến thức ba năm cấp ba là rất không thực tế, nhưng ngược lại cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này mà nỗ lực trong khi đó con ranh Hàn Như thì lại đang nằm bẹp dí trên giường để dưỡng thương, tự cho mình một lú lộn ngược dòng, mặc kệ là xếp hạng thứ bao nhiêu, ít nhất đây cũng là một cơ hội.

Đề nghị thi chung phòng với Hàn Như, chính là tránh trường hợp thành tích cô đạt được sau khi ra khỏi phòng thi sẽ bị Hàn Như nói khống, bảo rằng cô gian lận hoặc là được người khác cho cop, đích xác là cô muốn thi cùng với Hàn Như, cho dù kết quả có ra làm sao đi nữa, người khác cũng không coi đây là nhược điểm của cô mà túm lấy.

Tự mình đọc Anh ngữ một hồi, thật sự không tài nào hiểu được cái mớ ngữ pháp rối tinh bùi nhùi kia nữa, cho nên cô đành phải đứng dậy đi tới phòng làm việc của Tả Hàn Thành, nhân khoảng thời gian nhỏ nhoi lúc anh xem xong báo cáo, tiến lên hỏi anh.

Cố An Hảo cầm quyển sách Anh ngữ lớp mười hai đi đến cạnh Tả Hàn Thành, nhỏ giọng hỏi: “Ngữ pháp câu này phải sắp xếp như thế nào? Tôi không biết làm dạng này.”

Vốn dĩ vừa nãy Tả Hàn Thành nghĩ rằng tắm xong cô sẽ trực tiếp đi ngủ, nhưng không ngờ cô lại lấy sách Anh ngữ ra để xem, có vẻ như thật sự muốn phấn đấu.

Liếc qua gương mặt nghiêm túc nhỏ nhắn của cô, anh cầm lấy cuốn sách Anh ngữ từ trong tay cô nhìn vào, trực tiếp giúp cô làm một phần note và sắp xếp tương phản.

“Hai loại này thì có thể dùng, nhưng trong bài thi của học sinh cấp ba bọn em cần phải tuân thủ quy tắc không giống như trong giao tiếp người ta sẽ sử dụng rất ngẫu nhiên, riêng loại thứ hai thì không sai, loại thứ nhất vì đang thi cho nên chưa học đến.”

Dù sao Tả Hàn Thành cũng từ Mỹ trở về, vừa nãy Cố An Hảo dự định đến hỏi anh đã tin rằng anh sẽ biết, lại càng không ngờ hơn là vậy mà anh thật sự biết.

Cô không ghìm được lật sang tờ kế tiếp: “Còn có cái này, cái này nhấn như thế nào? Trong đoạn này có một câu và câu ban nãy nghĩa chúng không giống nhau, nhưng lại không biết nó khác nhau ở đâu, hơn nữa câu này...”

...

Một tiếng sau.

Vì cái sự kiện kia của Hàn Như mà hai ngày qua Cố An Hảo vô cùng buồn rầu cùng tiều tụy, chung quy vẫn là mệt mỏi không chịu nổi, vốn đang cầm cuốn sách Anh ngữ ngồi bên cạnh Tả Hàn Thành, thỉnh thoảng anh hỏi một câu, nhưng đột nhiên cô ngã đầu lên vai anh, hai mí mắt dần dần trĩu xuống, rồi cứ như vậy mà ngủ.

Tả Hàn Thành đang di chuột kiểm tra phần quan trọng trong bản báo cáo trên máy tính, bất thình lình bên vai hơi trì xuống.

Anh cúi đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy cô nhóc trực tiếp ngoẹo cổ ngủ ở vai anh, hai đầu mày trên vầng trán đẹp khẽ động, chậm rãi đưa tay ra, ôm cô lại, giúp cô tựa vào ngực mình ngủ thoải mãi hơn.

Cố An Hảo ngủ rất say, bởi vì tư thế đang dựa trong ngực anh ngủ rất thoải mái mà đem khuôn mặt nhỏ nhắm cọ tới cọ lui trước ngực anh.

Rất nhanh đã đến cuối năm, ở tầng cao nhất này còn một ít số liệu cần phải tăng ca để kết toán, hôm nay Mạc Bạch cũng là một trong nhân tố hiếm thấy đang tăng ca.

Buổi tối, vốn dĩ có dự định sau khi đã sắp xếp lại tài liệu ổn thỏa sẽ đến văn phòng tổng giám đốc cùng Tả tổng nói một chút, kết quả vừa mới đi tới cửa văn phòng, lại nhìn thấy một màn khó tin qua khe hở tí xíu.

Anh ta chỉ thấy Tả tổng đang ngồi trước bàn làm việc, rất tập trung nhìn vào bản báo cáo trên màn hình máy tính, vẻ mặt không một điểm khác thường.

Nhưng đích xác là Cố An Hảo đang tựa trong ngực anh, mà Cố An Hảo tựa trong ngực anh lại đang ngủ rất say.

Một tay Tả tổng giữ cố định ở trên vai Cố An Hảo, bàn tay kia khi có khi không vỗ vỗ lên đầu cô một cách rất nhẹ nhàng, giống như là sợ ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính và âm thanh của những cú click chuột khi di chuyển số liệu sẽ khiến cô tỉnh giấc, cứ dịu dàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai như vậy...

Dịu dàng... Kiên trì... Khó mà tin nổi...

Sau cùng là Mạc Bạch lựa chọn việc đóng kín cửa phòng làm việc của tổng giám đốc lại, không đi vào, xoay người trở về văn phòng của mình, đem những tệp dữ liệu đã được chọn lọc lưu vào trong ổ đĩa, sau đó tan ca đi về nhà.

Mãi cho đến một rưỡi sáng, rốt cuộc Tả Hàn Thành cũng chịu thả con chuột xuống, tab số liệu báo cáo cũng đã được đóng lại.

Anh cúi đầu nhìn tư thế ngủ biến đùi anh thành gối của Cố An Hảo.

Cô ngửa mặt gối lên đầu anh, ngủ cực kì say giấc, tựa như động tác nửa tựa vào nửa gối lên như thế này khiến cho cô hơi khó thở, vì thế cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nhưng lại khiến người khác nhìn vào cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Tả Hàn Thành khẽ cười, thậm chí tia cười dịu dàng ấy sượt qua mắt anh anh cũng không phát hiện.

Tả Hàn Thành đưa tay ôm lấy cô, động tác rất nhẹ, không hề đánh thức cô, Cố An Hảo cũng chỉ ở trong ngực anh nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, sau đó tiếp tục đem đầu gối lên ngực anh rồi ngủ sâu hơn.

Cho đến khi Tả Hàn Thành ôm Cố An Hảo trở về phòng nghỉ chuyên biệt của anh, trên bàn trà trước ghế sofa trong phòng nghỉ chất đầy mấy cuốn sách giáo khoa cùng giấy trả lời, anh liếc mắt nhìn qua đống bừa bộn trên bàn, liền ôm cô trở lại giường nghỉ ngơi.

Thời điểm đang giúp cô kéo chăn lên thì, bỗng nhiên Cố An Hảo dùng lực lớn trở người, đạp hai chân ra ngoài, trong miệng nói mớ lẩm bẩm một câu: “Khốn kiếp... Xem bà đây xoay chân...”

Cứ như thế cô dùng sức đạp một phát, vừa mới nằm được lên giường liền động đậy nhúc nhích, suýt chút nữa là rơi luôn xuống giường.

Tả Hàn Thành nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cô, thì Cố An Hảo ở trong ngực anh có chút tránh né, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm: “Không được dùng võ lực để giải quyết... Có thể... Đóng cửa... Thả... Tả Hàn Thành...”

Gương mặt đẹp trai của Tả Hàn Thành tối sầm, nhìn xuống bàn tay đang níu lấy cạnh giường của Cố An Hảo trong mơ, chỉ còn cách đặt tay mình lên bàn tay xinh xắn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Động tác của anh dịu dàng, Cố An Hảo bị những cử chỉ vỗ về dịu dàng này của anh mà bình tĩnh lại, không lộn xộn nữa, cũng không có nói mớ, chỉ theo bản năng đem đầu mình ngã ngoặt về trước ngực anh, phảng phất trong giấc mơ cô rất lưu luyến mùi hương trên người anh.

Chốc sau, bỗng nhiên từ trong giấc mơ Cố An Hảo kéo kéo khóe miệng, không biết là đang mơ tới cái gì, có vẻ như tâm tình đột nhiên rất tốt.

Tả Hàn Thành nhìn chăm chú hình dáng độ cong nơi khóe môi cô, cười khẽ.

...

Ánh mặt trời ngày đông xuyên qua rèm cửa men theo khe hở đổ lên trên giường, Cố An Hảo đưa tay che lấy mắt, đến nửa ngày mới từ trong mộng tỉnh dậy, đang muốn vươn mình, nhưng đột nhiên lại cảm giác trên thắt lưng mình như có gì đó nằng nặng, quay đầu lại, thì vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy mình và Tả Hàn Thành ôm nhau ngủ.

Hai người cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, đích xác hơn là cô là ngủ ở trong ngực anh, một cánh tay của anh đặt thật lâu trên eo cô.

Hành động ôm nhau thân mật như thế này khiến cho đáy lòng Cố An Hảo nổi lên vô hạn sóng lớn, thậm chí có thể dùng sóng lớn mãnh liệt để hình dung!

Cô cô cô cô tối hôm qua đã ngủ như thế nào? Thật sự là quá mệt đến mức có thể ở trong phòng làm việc của anh luôn ư?

Sẽ không phải là anh ôm cô đi vào phòng nghỉ, rồi cứ như vậy mà ôm nhau ngủ hết đêm đó chứ!

Cố An Hảo dè dặt cúi đầu, thấy áo quần trên người vẫn còn y nguyên, mặc dù cúc áo sơ mi của anh có tháo ra mấy hàng, nhưng trông qua rất gợi cảm cùng đôi phần lười biếng, mặc dù trên người cô đang mặc một chiếc áo T-shirt oversize dài đến đầu gối, nhưng dễ nhận thấy tối hôm qua hai người chỉ ôm nhau ngủ một cách đơn thuần, ngoài ra cũng không phát sinh những chuyện gì khác.

Cố An Hảo đang tính thoát khỏi vòng tay anh, kết quả cô vừa mới động, thì cánh tay đang đặt trên người bỗng nhiên tăng thêm mấy phần lực, từng chút từng chút kéo cô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.