Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thật vất vả mới có thể thoát khỏi cuộc trò chuyện cùng với hai cô bạn xấu xa Thần Thần và Hoàng A Mao này, vốn dĩ ý định ban đầu của cô là “đuổi” khéo Tả Hàn Thành đi, sau khi “đuổi” anh đi thì sẽ trở về phòng tìm hai con ranh con kia tính sổ.
Kết quả cuối cùng vậy mà chính cô phải bước lên xe của anh, chỉ vì một câu nói của Tả Hàn Thành “Hôm qua sau khi bị Hàn Như đánh em vẫn chưa đi gặp bác sĩ, giờ mặt y hệt cái bánh bao”, muốn đưa cô đi mua ít thuốc tiêu sưng.
Hai ngày nay Cố An Hảo cũng không quá chú ý đến mặt mình, hơn nữa còn có cảm giác không nghiêm trọng lắm, cái con nhỏ yểu điệu nhũn như nước Hàn tiểu thư kia thì có bao nhiêu lực cơ chứ? Hơn nữa lúc đó cô cũng có ý định né cô ta, hẳn sẽ không quá nghiêm trọng.
Thế nhưng Tả Hàn Thành đã nói, cô cũng đã lên xe, và cuối cùng cô cũng đã ngồi ở trong xe, ở trên ghế phó lái dòm vào gương chiếu hậu trong, nhìn kĩ lại mặt của mình, nhìn qua nhìn lại nhìn mãi cũng chỉ thấy có một chút vết hồng hồng, ở đâu lòi ra cái dấu hiệu của bánh bao như anh nói?
Biết chắc mình đã bị anh lừa, nhưng bây giờ lại không có lí do gì để xuống xe, cho nên đành phải ngoan ngoãn ngồi im trong xe không nói một lời nào.
Lại thêm những câu nói trước đó của anh, hiện cô lại đang ngồi ở cạnh anh, bỗng cảm thấy trong lòng rối tinh rối mù không biết phải làm gì mới đúng.
Tả Hàn Thành sẽ không thích cô chứ?
Lúc nào cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng ngày hôm đó ở trong khách sạn anh lại nói bản thân có thú – tính với cô, hoặc là anh có hứng thú với cô? Cô cũng không nghe kĩ càng... lúc đó gần như là chạy trối chết mà...
Mấy lời hôm nay của anh càng thêm rõ ràng hơn, khiến cho cô cảm giác được anh không hề nói đùa, và cũng không xem cô là một đứa nhóc mà đi đùa.
Một chữ “Anh “ này, đủ làm cho con tim cô nổi loạn.
Vốn dĩ mấy ngày nay con tim coi cút của cô đã lộn tùng phèo ở trong đó rồi, giờ lại càng rối tinh rối mù đến không thể gỡ ra được.
Tả Hàn Thành thật sự đỗ xe ở trước một cửa tiệm, mua hai tuýp thuốc mỡ cùng bông ráy tai đi ra, ở trong xe dùng bông và thuốc thoa lên gương mặt không mấy đỏ của cô.
Khi giúp cô thoa thuốc xong thì, trên mặt chợt có một xúc cảm mát lạnh thật sự thoải mái, nhưng cũng bởi vì anh muốn tự mình thoa thuốc cho cô, vì vậy Cố An Hảo chỉ có thể ngồi im không dám nhúc nhích.
Cứ nghĩ sau khi thoa xong thuốc thì cái cảm giác bối rối này có thể chấm dứt, thế nhưng đột nhiên Tả Hàn Thành lại lên tiếng: “Đưa tay cho tôi.”
Cô ngẩn người, nâng mí mắt nhìn về phía anh, trong ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.
“Tay trái.” Tả Hàn Thành không đếm xỉa đến ánh mắt đó của cô, trong khoảnh khắc cô vẫn đang chần chừ vừa đưa tay ra được một nửa thì, dứt khoát tóm lấy tay cô, sau đó cầm lấy tuýp thuốc mỡ còn lại thoa lên nơi cổ tay cũng không mấy ứ đỏ của cô.
Chính cô còn không thấy dấu vết trên cổ tay mình, vậy mà không biết anh nhìn ra vào lúc nào.
“Sao tay lại bị thương?” Một bên Tả Hàn Thành giúp cô thoa thuốc, một bên qua loa hỏi.
Chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không phải là một câu hỏi ép buộc, nói cách khác nếu như Cố An Hảo không trả lời, anh cũng sẽ không truy cứu.
Thế nhưng Cố An Hảo nhìn vết hồng trên cổ tay mình, nhớ đến cảnh chiều hôm qua mình và Hàn Như đang đánh nhau thì, Dịch Trạch Dương vọt tới nắm chặt cổ tay cô.
Thật ra Dịch Trạch Dương chỉ kéo cô ra mà thôi, cũng không nhiều sức, nhưng khi cô hét lên bảo anh ta im miệng, bảo anh ta sau này không được xuất hiện trước mặt cô nữa thì, lực trên cổ tay cô bỗng mạnh hơn, dường như là muốn nghiền nát tay cô.
Cứ như vậy mà trên cổ tay cô ứ lại một vết hồng, bản thân cô cũng không quá chú ý đến nó.
Chẳng qua Cố An Hảo biết mình mặc dù luôn đi khắp nơi gây họa, hay đánh nhau, lại có vẻ như chưa đến nơi đến chốn.
Nhưng đích xác là da cô chỉ cần va chạm một tí liền sẽ bị thương, thật ra da dẻ trắng quá không phải là điều gì tốt, tùy tiện cào một phát cũng sẽ xuất hiện vệt đỏ, cho nên bị nắm chặt một chút, vậy mà từ qua đến giờ trên cổ tay vẫn còn dấu vết.
Cố An Hảo không trả lời, chỉ im khô ngồi trong xe để anh tự ý cầm lấy tay cô giúp cô thoa thuốc.
Cho đến khi Tả Hàn Thành đem hai tuýp thuốc quẳng qua một bên, con ngươi đen láy quét qua mặt cô, thì bỗng dưng cô trở nên căng thẳng, giật tay mình ra khỏi tay anh: “Cổ tay không sao cả, có thể là do ngày hôm qua lúc đánh nhau với Hàn Như còn có vài người nữa lôi lôi kéo kéo nên mới bị đỏ, tôi cũng không cảm thấy đau.”
Tả Hàn Thành nhìn ra trong mắt cô có mấy phần tránh né, lộ rõ cô đang nói dối, nhưng có vẻ như hai ngày qua cô vì những chuyện này này mà bị dày vò không ít, cũng không chất vấn cô nữa, không tiếp tục đề tài này thêm.
Vốn dĩ Cố An Hảo muốn trở về trường học thì Tả Hàn Thành đã lái xe đến tập đoàn Thịnh Lăng, đến cũng đã đến rồi, nên Cố An Hảo đành phải xuống xe cùng anh.
Dù sao thì trong khu tầng chuyên biệt của tổng giám đốc cũng có không ít phòng riêng dùng để nghỉ ngơi, chia cho cô một gian chắc không có vấn đề gì.
Đi theo Tả Hàn Thành lên tầng cao nhất của tòa cao ốc, giờ là hơn tám giờ, nếu như không tăng ca, thì đa số nhân viên đều đã về, mà vừa rồi Cố An Hảo có nhìn qua tầng nào cũng tắt hết điện, vì vậy hôm nay không có nhiều người tăng ca, giờ phút này tòan bộ tòa cao ốc tập đoàn Thịnh Lăng đều chìm trong yên tĩnh, vỏn vẹn tầng đại sảnh là còn một vài nhân viên bảo an trực ca.
Nhưng không nghĩ rằng Lâm Thanh và Mạc Bạch đều vẫn ở đây, cũng không biết bọn họ đang bận cái gì, cả hai đang ở trong phòng thư kí tổng dòm chòm hom vào cái máy tính, giống như là đang kiểm tra cái gì đó.
Mạc Bạch và Lâm Thanh nhìn thấy bọn họ, vốn là nên đi ra chào hỏi, nhưng lại nhìn thấy Cố An Hảo, hai người bọn họ đá ngầm ý nhau không ra nữa, tránh chọc cô phải lúng túng.
Cứ như vậy Cố An Hảo cùng Tả Hàn Thành một đường đi đến văn phòng tổng giám đốc, vừa tới văn phòng Tả Hàn Thành liền nhận được một cú điện thoại, vì cô đã quen thuộc với nơi này, cho nên vào đến nơi rất tự nhiên xoay người rót nước uống, một bên uống nước một bên nghe Tả Hàn Thành quay mặt vào điện thoại nói cái gì báo cáo tài liệu, cái gì kiểm tra lại mọi thứ.
Nhưng cô cũng không chăm chú nghe cho lắm, một lát sau, Lâm Thanh gõ cửa đi vào, cầm theo một cái đĩa CD và một chồng tài liệu giao cho Tả Hàn Thành xong, lại báo cáo một chút tình hình ban chiều, sau đó đi ra.
Thấy Tả Hàn Thành sau khi đến tập đoàn ngay lập tức ngồi vào bàn làm việc liền bận rộn, hiện tại Cố An Hảo cũng chưa buồn ngủ, nhưng cũng không thể phá rối anh vào lúc này, vì vậy trực tiếp cầm thẻ phòng xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi, trong lúc rảnh rỗi tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc xong, đảo mắt nhìn qua đồng hồ đã là chín rưỡi.
Mở cửa ra nhìn về phía phòng tổng giám đốc, thấy đèn trong phòng anh vẫn cứ sáng choang, trên màn hình máy tính những dòng số liệu nhấp nháy khiến cô nhìn vào cũng phải hoa mắt, mà có vẻ như phần số liệu kia cần anh kiểm tra ngay lập tức, anh đang nhìn vào bản báo cáo trên máy tính, Cố An Hảo không nói gì cả, lặng lẽ đóng cửa lại sau đó xoay người lấy cuốn sách Anh ngữ từ trong túi ra, dự định tự mình học một lúc.
Kết quả vừa đọc sách được nửa giờ, có mấy cấu trúc ngữ pháp cô không nghiêm túc học nên không biết làm như thế nào, một số cụm từ không biết phải sắp xếp ra sao.
Cô gởi một cái tin nhắn cho Tần Phong hỏi anh ta đã ngủ chưa, nếu chưa ngủ cô liền gọi cho anh ta, thế nhưng tin nhắn đã được gởi đi mười mấy phút vẫn chưa thấy hồi âm, hiển nhiên Tần Phong đã đi nghỉ.