Lịch Hồng Hoang

Chương 31: Chương 31: Phỏng vấn




Dịch: No Name

Từ những gì đã đọc trên báo, Ngô Minh có thể phân hàng hoá ra làm ba loại.

Loại thứ nhất chính là các nguyên vật liệu, đây là mặt hàng có số lượng giao dịch lớn nhất trong Liên minh Thương nghiệp. Chỉ từ thông tin trên báo mà phân tích, thành phố này mỗi một ngày phải nhả ra nuốt vào ít nhất mười vạn tấn các loại vật tư thiết yếu, phần lớn tập trung ở khoáng vật, lương thực và dược liệu, ba loại này trên cơ bản là nguyên vật liệu giao dịch chủ yếu nhất.

Loại thứ hai là các vật phẩm gia công phi ma pháp, ví dụ như vũ khí, áo giáp, hoặc súng ống, các loại phương tiện di chuyển, nhứng mặt hàng này có số lượng giao dịch không nhiều lắm, nhưng giá cả khá đắt đỏ. Một kiện vũ khí gia công tinh phẩm, giá cả tương đương trăm lần giá cả nguyên liệu kim loại tạo thành, vì vậy tuy rằng số lượng giao dịch không quá nhiều, nhưng giá trị giao dịch lại tương đương với loại thứ nhất.

Loại cuối cùng chính là thứ có giá trị giao dịch lớn nhất: các loại vật phẩm liên quan đến ma pháp. Một huy hiệu trinh sát nho nhỏ, là thứ hiện tại Ngô Minh cũng có thể chế tạo ra, có giá cả cao gấp mười lần một thanh trường kiếm tinh phẩm, hơn nữa còn là loại cho dù có tiền cũng khó mà mua được.

Ngô Minh dựa hơi Chủ Thần không gian ban sơ, hắn biết rõ ưu thế của mình. Vốn ngay từ đầu, tính toán của hắn là gia nhập các loại nguyên vật liệu rồi bán ra ngoài thị trường. Tại Chủ Thần Không Gian, một điểm số ban thưởng của hắn có thể đổi trăm tấn tinh cương, mà trăm tấn tinh cương ở thành phố này có giá tiếp cận mười miếng ma thạch, một miếng linh thạch, từ sức mua mà xem, cái giá này đã vô cùng tốt.

Bên trong Hồng Hoang Vạn Tộc, vật ngang giá(*) không phải hoàng kim, hoàng kim chỉ là một trong các loaị hàng hoá, dùng cho một vài nghi thức ma pháp hoặc nghi thức cầu nguyện, hoặc làm nguyên liệu của một vài tạo vật nào đó, nhưng lại không phải là vật trao đổi ngang giá. Vật ngang giá chân chính là ma thạch cùng linh thạch, hai thứ này trong Hồng Hoang Thiên Đình đều là vật phẩm được quản chế, Ngô Minh chưa từng nhìn thấy qua, nhưng từ thông tin trên internet mà xem, ma thạch cùng linh thạch đều bảo thạch trời sinh mang theo năng lượng trôi nổi trong thiên địa, là khí cụ tu chân cao cấp, là nguồn cung cấp năng lượng tương tự như đạo mạch.

(*)Vật ngang giá: Tiền, vật trung gian cố định dùng để trao đổi với các mặt hàng khác

Không nghĩ tới ở thời đại Hồng Hoang, ma thạch và linh thạch lại là vật ngang giá, tỉ lệ giá cả ước 10:1, mười miếng ma thạch có thể đổi một miếng linh thạch, ngoài ra bởi vì có rất nhiều Undead bên trong Liên minh Thương nghiệp trong, linh hồn thạch cũng có thể làm vật ngang giá, một trăm đơn vị linh hồn không sai biệt lắm có thể đổi một miếng ma thạch, và một đơn vị linh hồn không sai biệt lắm cần mười nhân loại mới có thể luyện hồn ra, nói cách khác, một điểm số ban thưởng Ngô Minh có thể đổi lấy một vạn mạng người...

Thấy rõ nhân loại thấp kém đê tiện như thế, trán Ngô Minh không nhịn được mà nổi lên gân xanh.

Khi Ngô Minh đọc hết đám báo và tạp chí, hắn đã bỏ đi ý định buôn bán nguyên vật liệu vào thị trường.

Tuy rằng trên báo viết không rõ ràng, nhưng hiển nhiên, tất cả thương nhân có thể tham dự thị trường nguyên vật liệu đều là người phát ngôn của bộ lạc nào đó, hoặc là người có chút thế lực về kinh tế. Một u hồn không rõ lai lịch như hắn, đột nhiên xuất ra một lượng lớn nguyên vật liệu vào thị trường, chỉ sợ chưa được ba ngày đã bị các ma pháp sư bắt về mổ xẻ nghiên cứu, đây thật sự còn nhanh hơn tự sát.

Ngô Minh đã có một kế hoạch sơ bộ cho hành động kế tiếp của bản thân, đầu tiên chính là tìm cách trở thành một ma pháp sư. Ở thời đại Hồng Hoang, ma pháp sư là tầng lớp quý tộc đặc thù vượt qua giới hạn về chủng tộc trong Hồng Hoang Vạn Tộc. Cho dù chủng tộc của ngươi xếp hạng không cao, nhưng nếu ngươi là ma pháp sư, như vậy bản thân ngươi sẽ có được địa vị xã hội nhất định, không ai dám xem thường ngươi.

Ngô Minh không phải ma pháp sư, nhưng hắn là người tu chân a, người tu chân, đặc biệt là tu chân giả chính thống lợi hại hơn ma pháp sư gấp trăm lần trở lên, cũng không phải nói lợi hại trên thực lực, mà là bất đồng về bản chất.

Ma pháp sư vẫn mang theo sắc thái huyền ảo, tuy rằng truy cầu tri thức, nhưng mục đích truy cầu tri thức là vì nghênh hợp thần bí, bên trong lĩnh vực của ma pháp sư có bao hàm sự thần bí. Còn bản chất của người tu chân, đặc biệt là tu chân giả chính thống chính là phá vỡ sự thần bí. Cái gọi là tu hành chân thực chính là như vậy, có lẽ ở cấp một vẫn không rõ ràng, nhưng từ cấp hai trở đi - tức cấp độ Trúc Cơ của người tu chân, cái chênh lệch này sẽ bắt đầu trở nên to lớn, thẳng cho đến khi đạt đến cấp bốn, Tu chân giả chính thống hoàn toàn có thể dễ dàng treo đánh ma pháp sư cấp bốn...

Ngô Minh hoàn toàn có thể giả mạo ma pháp sư, việc này không khó, khó chính là làm sao giải thích ma pháp (tu chân) của hắn từ đâu mà ra.

“Vì vậy lần phỏng vấn tuyển tập sự pha chế thuốc này là cực kỳ quan trọng, cho dù thế nào cũng phải thành công!”

Sau khi mặt trời xuống núi, Ngô Minh lập tức rời khách sạn, mà bên trong khách sạn, mỹ nhân ngư đang phàn nàn với dã thú nhân: “Lão bản, tên đó hẳn là một bạch nhãn lang(*) rồi, đoán chừng sau khi có công ‪việc còn có thể ở đây một thời gian ngắn, nhưng một khi điều kiện trở nên tốt hơn sẽ lập tức rời khỏi, cũng sẽ không thèm nhớ tới ai đã trợ giúp hắn khi hắn khó khăn nhất?”

(*)Bạch nhãn lang: kẻ vong ân bội nghĩa

Dã thú nhân đang lau chùi mặt bàn, nghe vậy thì cười nói: “Hà tất để trong lòng đây? Chỉ là ta không nhìn nổi có người lang thang đầu đường, thấy thuận mắt thì giúp, để trong lòng nhiều như vậy làm gì?”

Mỹ nhân ngư liền bĩu môi nói: “Nhưng mà người đã thiếu một khoản nợ rồi, nếu không trả nợ, đoán chừng khách sạn này sẽ bị toà thị chính lấy đi?”

Dã thú nhân chỉ cười cười, cũng không trả lời mỹ nhân ngư, hắn chỉ thì thào thấp giọng nói: “Nhanh, đã rất nhanh...”

Ngô Minh cũng không biết tất cả những chuyện này, hắn đi ra đường lớn, vượt qua hai cái quảng trường, sau gần một giờ, hắn đi tới một con đường tràn đầy ánh sáng ma pháp.

Quảng trường này thoạt nhìn cao hơn so với các quảng trường khác, những tòa nhà cũng cao lớn hơn, được xây dựng từ nguyên vật liệu tốt hơn, thoạt nhìn trông rất hoa lệ. Những cửa hàng xung quanh đây ít hay nhiều đều có các loại ký hiệu hoặc hình ảnh liên quan đến ma pháp. Sâu bên trong khu vực kiến trúc này có một ngọn tháp pháp sư cao năm tầng, điều này có nghĩa ma pháp sư của tòa tháp này ít nhất là cấp hai đỉnh phong, thậm chí là cấp ba, loại ma pháp sư cấp độ này cho dù là ở thời kỳ Hồng Hoang Thiên Đình cũng không nhiều, có thể xưng một tiếng Đại Ma Pháp Sư rồi.

Ngô Minh cẩn thận từng li từng tí, cúi đầu không dám nhìn loạn, đi đến một cửa hàng đã đánh dấu trên tờ báo lúc trước. Bên ngoài cửa hàng này có hơn hai mươi dị tộc đang sắp thành một hàng dài, có lẽ đều đến vì danh ngạch tập sự pha chế thuốc kia.

“Xem ra bên trong Hồng Hoang Vạn Tộc, truyền thừa tri thức có vấn đề lớn, ma pháp sư trân quý như vậy sao?”

Ngô Minh nói thầm trong bụng, trên mặt không biểu hiện ra điều gì. Hắn tiến vào xếp hàng, đồng thời bắt đầu quan sát những dị tộc này.

Hai mươi mấy người dị tộc, Ngô Minh thấy được một nam tử Elf, còn có một tiểu yêu tinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sau lưng có đôi cánh mỏng, còn lại là một ít thú nhân, bán thú nhân, còn có một thú nhân sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, chắc là Huyết tộc(*)? Còn có một Gnome, tuy rằng hơi cao hơn so với Gnome bình thường khác, nhưng lại không giống người lùn.

(*)Huyết tộc: Ma cà rồng

Hai mươi mấy người dị tộc đứng xếp hàng, sau đó lại có mười mấy dị tộc khác đến gia nhập. Xem ra cạnh tranh rất khốc liệt, Ngô Minh mặc dù tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong nội tâm cũng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ, rút cuộc đến phiên hắn. Hắn tiến vào trong cửa hàng, thấy có một ít ống nghiệm, cốc chịu nóng, cân thiên bình các loại, còn có một ít thảo dược mà hắn không nhận ra.

“U hồn? Thật sự là hiếm thấy.”

Trong gian trong, một Gnome đang ngồi đó cầm một tẩu thuốc, hắn vừa hút thuốc vừa nói: “Ta là ma pháp sư tập sự Albans, học trò của ma pháp sư Lauris? Kim Nhãn đại nhân, hiện tại muốn thu nhận một người học pha chế thuốc, các ngươi thật đúng là may mắn a, nói đi, ngươi có ưu điểm gì?”

Ngô Minh thiếu chút nữa chửi mẹ, loại phỏng vấn này hắn chưa thấy bao giờ, lập tức cẩn thận nói: “Ta mới sống lại hôm qua, cũng không biết trước kia đã làm cái gì.”

“Sống lại hôm qua?” Gnome Albans thấy hứng thú, hắn đứng lên nhìn kỹ Ngô Minh, lại đưa tay tại trong hư không vẽ ra một vài ký hiệu, một lát sau hắn gật đầu nói: “Ừ, đúng là mới sống lại, hơn nữa lại là tự nhiên mà sống lại, còn chưa có ấn ký của pháp sư gọi hồn, vậy thời gian của ngươi cũng không nhiều rồi, phải kiếm được ít nhất một khối ma thạch trước khi đánh mất lý trí, nếu không chỉ sợ ngươi cũng sẽ bị ném lên sàn đấu... Ta là người hảo tâm, như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, thấy những dược liệu kia không? Dựa vào trực giác của ngươi phân phối chế thuốc cho hợp lý, chỉ cần có thể làm ra bất cứ một loại thuốc nào, ta sẽ lập tức thu nhận ngươi, thế nào?”

Lập tức cái rắm! Cơ hội cái rắm!

Ngô Minh thật muốn chửi um lên, dược liệu chỗ này ước chừng có hai mươi loại, nếu để cho người không hiểu gì về dược lý học đi chế thuốc, khả năng thành công đến một phần vạn cũng không có, cơ hội cái rắm gì, đây rõ ràng là trực tiếp cự tuyệt!

Ngô Minh cũng không nhiều lời, hắn đi thẳng tới chổ để dược liệu, nhẹ nhàng cầm mỗi một thứ lên, đồng thời Thủy Vận Quyết trong cơ thể âm thầm vận hành, rất nhanh, mỗi loại dược liệu đều được phân tích trong ý thức của hắn.

Thủy Vận Quyết mặc dù là công pháp tu chân rất bình thường, nhưng vẫn là công pháp tu chân, hơn nữa là công pháp tu chân chính thống, mà tu chân sở dĩ mạnh hơn ma pháp, chính là do tính truyền thừa cùng tính phân tích của công pháp tu luyện.

Ma pháp nhất hệ, trước tiên là quán chú thiên địa năng lượng trôi nổi vào cơ thể, mở rộng ý thức hải, đồng thời ngưng kết những năng lượng trôi nổi này thành ma lực. Sau khi đã có ma lực, ma pháp sư bắt đầu học tập các loại công thức ma pháp, sau đó có thể phát động đủ loại hình ma pháp. Nhưng! Trừ khi là thuật sĩ sáng tạo, nếu không thì các ma pháp sư bình thường đều chỉ có kiến thức nửa vời đối với việc tại sao các công thức ma pháp này vận hành, thậm chí ngay cả người sáng tạo ra chúng cũng có khả năng là kiến thức nửa vời, bọn họ chỉ biết là làm như vậy thì sẽ tạo ra hiệu quả ma pháp như vậy, nhưng lại không hiểu bản chất sự vận hành của ma pháp.

Giống như có người có thể vẽ ra hình tròn, nhưng lại không biết tính diện tích, số Pi..., hoặc đã biết được công thức tính diện tích, số Pi, nhưng lại không biết những công thức đó từ cơ sở nào mà thành.

Mà công pháp tu chân chính thống lại bất đồng, cho dù là công pháp tu chân chính thống sơ cấp nhất, bản chất cũng đã có được nhiều loại công năng phân tích, trong đó công năng phóng đại là thứ nhất, phân tích vật chất là thứ hai. Nghe nói sau khi đạt tới kim đan kỳ, công pháp tu chân chính thống thậm chí có thể trực tiếp làm cho người sử dụng nhìn thấy được vật chất cấp độ nguyên tử, đồng thời năng lực tính toán, năng lực phân tích, năng lực tư duy logic càng được phóng đại. Vì vậy, Tu chân giả chính thống không quá quan trọng tới cấp độ năng lượng là Kim Đan hay Nguyên Anh, thứ bọn họ quan tam chính là khả năng lý giải và quy nạp tri thức.

Ngô Minh tiếp xúc với những dược liệu này, sau đó theo sự phân tích của Thủy Vận Quyết chọn lựa trong đó ba loại, lại dùng cân thiên bình cân một chút. Đến một bước này, gã Gnome kia đã trợn lớn hai mắt, mà đến khi Ngô Minh bỏ hết dược liệu vào cốc chịu nóng, thêm chút nước, nung lên trong lửa, chất lỏng bắt đầu hiện ra màu xanh nhạt, tẩu hút thuốc trong tay gã Gnome đã rơi xuống đất, hắn vội vàng chạy tới chỗ Ngô Minh.

“Để đó, để đó, ta nếm, ta nếm.”

Gnome cũng không sợ bị phỏng, cầm cốc chịu nóng trên tay nửa ngày, dùng ngón tay chậm rãi chấm một chút rồi đút vào mồm, một lúc sau hắn nói với Ngô Minh với vẻ ngạc nhiên vô cùng: “Ngươi có được một bộ phận trí nhớ khi còn sống à? Nhưng khi còn sống ngươi là nhân loại a, người nào lại nhàm chán tới mức đi dạy bảo nhân loại dược lý học??Nghĩ không ra, nghĩ không ra...”

Ngô Minh thật thà cười nói: “Như vậy ta hợp cách sao?”

Gnome cũng không nói chuyện, buông cốc chịu nóng xuống rồi đi tới đi lui, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta ta cũng không gạt ngươi, vị trí này ta vốn định lưu cho đồng tộc, chính là gã Gnome xếp hàng bên ngoài kia. Hắn là con của một người bà con của một người chị của một người dì của một vị bằng hữu của một người anh họ xa của ta. Tuy rằng hơi xa một chút, nhưng dù sao cũng là đồng tộc trong bộ lạc, bản thân Gnome chúng ta có được năng lực cảm giác ma pháp, chỉ cần hắn trở thành người pha chế thuốc tập sự, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ được đạo sư vừa mắt. Nếu bộ lạc chúng ta có hai ma pháp sư tập sự, nghĩ đến vị trí của tộc sẽ cao hơn một chút...”

Nói đến đây, sắc mặt Gnome âm tình bất định, ngay khi Ngô Minh âm thầm đề phòng, sợ hắn muốn giết người, à không, là giết hồn diệt khẩu, Gnome lại nói: “Lão sư chỉ cho ta thu một gã tập sự học pha chế thuốc, nhưng thiên phú của ngươi thật sự rất tốt, ta không nỡ bỏ, nói thật, ta không giỏi dược lý học, vị đồng tộc kia của ta thì ngay cả dược lý là cái gì cũng không biết, tương lai nếu cái cửa hàng này lỗ vốn, ta cũng khó nhìn mặt đạo sư, vì vậy... Ta sẽ đi gặp đạo sư ngay bây giờ, nói chung là phải thu nhận ngươi ngay, ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ lập tức trở lại.”

Nói xong, gã Gnome cũng không đợi Ngô Minh trả lời, trực tiếp quay người lao ra khỏi cửa hàng, mặc kệ Ngô Minh ở trong đó.

Ngô Minh ngây ngốc đứng ở trong cửa hàng, nhất thời hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.