Editor: demcodon
Vào ngày thứ ba Chu Tử Uyên nằm viện, vết thương đã khá hơn một chút. Hắn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mặt lặng như nước, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hứa Ninh nhìn kỹ sắc mặt của bạn thân, vội ho một tiếng an ủi: “Bác trai không thể chạy đến có thể đang bận việc gấp.”
Chu Tử Uyên nhếch miệng lên mỉa mai: “Đang bận việc gấp, bận đi giải cứu thế giới à? Cho nên tớ nằm viện ba ngày, ông ấy cũng không dành thời gian đến thăm tớ.”
Hứa Ninh im lặng, hiện tại nói cái gì cũng sai, tốt hơn không nên nói.
Bỗng nhiên, Chu Tử Uyên nhớ đến cái gì sáng mắt lên: “Cậu gọi cô Thạch đến đây đi.”
Hứa Ninh nhíu mày: “Cậu cũng không phải nghĩ như vậy chứ?”
Ánh mắt của Chu Tử Uyên lập loè, rõ ràng hơi động: “Tớ rất muốn biết mấy ngày nay ông già rốt cuộc đang bận cái gì.”
Hứa Ninh nghiêm túc nói: “Cậu phải tin tưởng khoa học. Chuyện xem bói như vậy không đáng tin.”
“Nếu như cô ấy bói trúng một lần, tớ sẵn sàng tin tưởng cô ấy có thể bói trúng lần thứ hai.” Chu Tử Uyên trịnh trọng nói.
Hứa Ninh nhìn trời: “Nhìn cậu lỗ mãng như vậy ai cũng biết cậu sớm muộn gì có họa sát thân.”
“Đúng lúc xảy ra vào mùng 6? Cô ấy nói với tớ đừng ra ngoài ngày đó?” Chu Tử Uyên nghi ngờ.
“Có lẽ là mèo mù gặp chuột chết.” Hứa Ninh kiên quyết không tin.
Vì chứng minh cậu đúng, cậu hỏi: “A Khải có nói ngày mùng 6 đó cậu nhất định không thể ra ngoài sao? Hay là chỉ đề nghị cậu đừng đi ra ngoài?”
“Cô ấy nói chính là cố gắng đừng ra ngoài thì phải.” Chu Tử Uyên hơi chần chờ, hắn không nhớ rõ.
“Cậu xem đi.” Trong mắt Hứa Ninh lộ ra hiểu rõ.
Chu Tử Uyên bị tức đến bật cười: “Nhưng cô ấy cũng đã thừa nhận nói mình có học được kỹ năng xem bói. Đồng thời đặc biệt từ chức định tự mình làm. Thế nào? Cậu không tin những lời cô ấy nói?”
“Tớ đoán em ấy thiếu tiền, rơi vào đường cùng mới dự định đi đường vòng.” Nói đến đây, Hứa Ninh không khỏi lo lắng sốt ruột: “Hai ngày nay tớ có thăm dò qua ý của em ấy, hỏi em ấy có phải cần dùng tiền gấp hay không, chứng tỏ tớ có thể cho em ấy mượn. Nhưng em ấy dường như không muốn nói chuyện này với tớ, không phải nói với tớ không cần.”
Vẻ mặt của Chu Tử Uyên thật không thể dùng lời diễn tả được. Dù không thể là sự thật thì không cần sao?
Nhưng Hứa Ninh hiển nhiên không cho là như vậy. Cậu tin rằng: “A Khải nhất định là bởi vì cảm thấy tớ không đáng tin cậy nên mới không chịu nói mọi chuyện với tớ.”
Chu Tử Uyên liếm đôi môi khô khốc của mình và hỏi: “Cậu định làm gì? Chia tay hả?”
Hứa Ninh sửng sốt: “Cậu điên rồi sao? Tại sao phải chia tay?” Thật vất vả mới cua được.
“Vậy cậu có dự định gì không?” Chu Tử Uyên thật tò mò.
Hứa Ninh vỗ ngực, hiên ngang lẫm liệt nói: “Vì kéo em ấy về con đường đúng đắn, tớ không thể làm gì khác hơn là hy sinh bản thân cưới người về nhà.”
Sau khi trở thành vợ của cậu, có đủ tiền tiêu vặt thì không cần lại làm thầy bói nữa!
“...” Chu Tử Uyên thở dài: “Tớ cảm thấy cậu nghĩ mọi cách chỉ tất vì cưới (lừa) cô gái xinh đẹp về nhà.”
Hứa Ninh chẳng những không xấu hổ, ngược lại ưỡn ngực kiêu ngạo: “Bởi vì là tình yêu!”
Chu Tử Uyên không có gì để nói, chỉ có thể xua tay: “Cậu đừng nói gì nữa, gọi người đến đây đi. Mặc kệ có đúng hay không đều xin cô ấy ra tay bói một quẻ.”
* * *
Sau khi Thạch Khải bị kêu đến bệnh viện, Hứa Ninh nói mọi chuyện ra.
Trong chớp mắt, Thạch Khải nhận được mấy cái video. Không chỉ có video Chu Tử Uyên muốn biết chuyện, còn có Hứa Ninh nghĩ rằng cô thiếu tiền nên giả thầy bói.
Chu Tử Uyên thấy Thạch Khải không nói một lời hơi bất an: “Thế nào? Không bói được sao?”
Thạch Khải lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười: “Có thể bói.”
Lúc này cô thật sự hơi mờ mịt. Cô muốn thẳng thắn với Hứa Ninh nên đã nói ra chuyện xem bói. Nhưng cô đã quên, không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu được chuyện không khoa học.
Dáng vẻ của Hứa Ninh rõ ràng là không muốn tin tưởng vào loại xem bói không phải khoa học này. Trong lòng Thạch Khải hơi hối hận không nên nói ra.
Kết quả giây tiếp theo, cô nhận được video tương lai. Trong video, cô rốt cuộc làm cho Hứa Ninh biết rõ cô xem bói rất chính xác, không phải khoác lác. Hứa Ninh nhìn cô với ánh mắt sáng lấp lánh không chút ngần ngại. Ngược lại có vẻ tự hào về cô.
Thạch Khải xem video thấy hơi xấu hổ, đồng thời cũng hơi khó chịu. Người nào đó không tin cô biết xem bói, không phải bởi vì không thích mê tín dị đoan. Mà bởi vì anh ngốc, không nhìn ra thực lực của cô, nghĩ là cô đoán mò.
Chu Tử Uyên vui mừng khôn xiết: “Vậy bắt đầu đi.”
Thạch Khải liếc mắt Hứa Ninh: “Anh ấy ở bên cạnh nghe không sao chứ?”
“!!” Hứa Ninh giật mình, cậu đương nhiên muốn ở hiện trường. Cậu không ở đây, hai người không phải trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sao?
Chu Tử Uyên suy nghĩ một lát. Lúc ngẩng đầu lên thành khẩn cầu xin: “A Ninh, cậu đi ra ngoài trước một lúc được không?”
Khó mà nói sẽ nghe thấy tin tức xấu gì, rất có thể chính là chuyện xấu trong nhà. Hắn không muốn bị người khác biết. Cho dù người kia là A Ninh.
Hứa Ninh chần chờ, suy nghĩ một chút. Cậu căn dặn Thạch Khải: “Anh ngồi ở ngoài cửa, có việc gì em cứ lớn tiếng gọi anh.”
“Dạ.” Thạch Khải nhẹ nhàng trả lời.
--- ---
Khi chỉ còn lại Thạch Khải và Chu Tử Uyên, Chu Tử Uyên mặt chứa chờ mong nói: “Bắt đầu đi!”
Thạch Khải nghe lời vươn ngón tay, dường như đang bấm đốt ngón tay tính thiên cơ thật nhanh. Vì để dễ lừa gạt hơn, cô đặc biệt xem mấy video các tiền bối bấm đốt ngón tay xem bói. Không nói đến những thứ khác, dáng vẻ học giống như đúc, thoạt nhìn rất hù người.
'Bói' rất lâu, Thạch Khải mới đưa ra kết luận: “Hai ngày nay, bác trai đang truy cứu trách nhiệm với thủ phạm.”
Những lời này hoàn toàn vượt xa dự kiến của Chu Tử Uyên, cả người hắn trực tiếp sửng sốt: “Truy cứu trách nhiệm?”
Thạch Khải sắp xếp từ ngữ ở trong lòng, chậm rãi mở miệng: “Ngày đó anh bị đâm, bác trai không có nghỉ ngơi. Sau khi bàn bạc chuyện làm ăn xong ông ấy trực tiếp lên máy bay trở về. Ông ấy không có đến thăm anh bởi vì ông ấy phải tìm người quen, muốn kết tội thủ phạm. Kết quả xảy ra chút sự cố.”
“Ba của thủ phạm cũng là doanh nhân. Lại càng trùng hợp chính là một trong những nhà cung cấp lớn của bác trai.”
“Nhà của anh kinh doanh về sản phẩm điện tử. Anh cũng biết trong từng sản phẩm điện tử có rất nhiều linh kiện nhỏ, do các nhà cung cấp khác nhau. Công ty của ba thủ phạm ra giá cả phải chăng và chất lượng cũng rất tốt, đã hợp tác với bác trai trong thời gian dài.”
“Khi biết con trai xảy ra chuyện, ba của thủ phạm đặc biệt tìm đến bác trai hy vọng bác trai tha cho con trai của ông ta. Để trao đổi, ông ta sẵn sàng cung cấp miễn phí số lượng lớn linh kiện cho bác trai.”
Khi nói đến đây, Thạch Khải dừng lại lấy hơi. Đồng thời, lượng thông tin trong lời nói của cô quá lớn, cũng để cho Chu Tử Uyên có chút thời gian tiêu hóa.
Chu Tử Uyên im lặng một hồi hỏi: “Ba tôi có ý gì? Đã đồng ý sao?”
Thạch Khải gật đầu: “Đồng ý rồi.”
Ngay khi Chu Tử Uyên muốn mắng người thì nghe thấy Thạch Khải nói tiếp: “Ngoài mặt đồng ý, sau đó lại không ngủ không nghỉ tìm nhà cung cấp khác. Rốt cuộc tìm được một nhà cung cấp quy mô lớn, chất lượng tốt thay thế. Chỉ là giá cả đắt hơn nhà trước đó.”
Chu Tử Uyên sửng sốt: “Hai ngày nay ông ấy là đang tìm nhà cung cấp mới?”
“Đúng vậy!” Thạch Khải gật đầu: “Vì trút giận cho anh, đồng thời không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty. Ông ấy chỉ có thể làm như thế.”
“Vậy tại sao ông ấy không đến bệnh viện một chuyến, nói thật những chuyện này cho tôi biết?” Chu Tử Uyên bối rối trong lòng.
Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng. Thậm chí nghĩ đến ông già có phải có tình nhân bên ngoài hay không, nói không chừng còn có em trai em gái cùng ba khác mẹ. Chỉ không nghĩ đến tình hình thực tế sẽ như vậy.
Thạch Khải nhìn trời: “Nói sự thật cho anh biết, lỡ như thủ phạm đến đây xin lỗi, anh có thể kiêu ngạo mà lỡ miệng nói ra hay không?”
Chu Tử Uyên nghẹn lời, điều này thật sự khó nói.
Thạch Khải nhắc nhở hắn: “Mặc dù nói có thể đổi nhà cung cấp đi. Nhưng trước khi tìm được nơi có thể thay thế, ông ấy không thể nói ra dự định trong lòng làm xáo trộn mối quan hệ hợp tác ban đầu. Anh có hiểu không?”
“Đây là một trong những nhà cung cấp chính của công ty. Hằng ngày công ty đều phải lấy một lượng hàng lớn từ nhà cung cấp. Nếu như đối phương lập tức cắt hàng và không còn cung cấp linh kiện thì toàn bộ hoạt động của công ty đều sẽ buộc phải dừng lại. Công ty đã nhận đơn đặt hàng nhưng không đủ linh kiện dùng để sản xuất, không giao ra thành phẩm cho công ty khách hàng. Cho dù chỉ là kéo dài thời hạn mấy ngày, đến lúc đó cũng sẽ tổn thất danh dự, nghiêm trọng hơn còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
“Bác trai đã từng ký hợp đồng với đối phương, bao gồm: giá cả linh kiện, số lượng cung cấp hàng tháng, thời gian cung cấp. Dựa theo hợp đồng, mỗi tháng đối phương nhất định phải cung cấp một số lượng linh kiện nhất định. Nhưng sợ đối phương vì con trai mà chó cùng rứt giậu, thà rằng bồi thường tiền cũng không muốn cung cấp.”
“Lỡ như công ty rơi vào cảnh khó khăn, bác trai lại thật lâu vẫn không tìm thấy nhà cung cấp khác thay thế. Kết quả cuối cùng hoặc là công ty đóng cửa, hoặc là chỉ có thể hòa giải riêng với đối phương.”
Chu Tử Uyên lẩm bẩm nói: “Ông ấy thường nói với tôi, ông ấy chưa bao giờ đánh một trận mà không chuẩn bị kỹ. Trước khi làm việc nhất định phải xem xét đến mọi khía cạnh, hoàn toàn chắc chắn mới ra tay.”
“Rất giống tác phong của ông ấy.” Thạch Khải rũ mắt nói.
Cô vẫn có điều không nói ra, khi tìm được nhà cung cấp khác có thể thay thế. Sau khi ký hợp động, ba của Chu Tử Uyên tìm đến ba của thủ phạm, khí thế hùng hổ tính sổ đối phương: “Con trai của ông đụng con trai tôi, việc này tôi không để yên cho ông đâu!”
Đối phương rất bối rối: “Không phải đã thỏa thuận sẽ hòa giải sao?”
“Hòa giải cái rắm! Trừ khi con trai ông cũng bị xe đâm một lần, nằm viện nửa năm. Vậy tôi có thể suy xét hòa giải với ông!”
Đối phương xụ mặt xuống: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đừng quên, công ty ông có rất nhiều hàng hóa lấy từ chỗ tôi. Chỉ cần tôi ra lệnh ngừng cung cấp hàng, công ty của ông sẽ xảy ra vấn đề.”
Ba của Chu Tử Uyên không sao cả nói: “Ông ra lệnh đi, nhanh lên. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, không có tôi thì một đống kinh kiện sản xuất trong nhà máy của ông sẽ bán cho ai. Dứt khoát giữ lại trong nhà máy rỉ sét đi!”
--- ---
Sau khi xem xong video, Thạch Khải không khỏi cảm khái: “Bởi vì có sự bao dung của ông ấy, anh mới có thể sống tự do như vậy.”
Trong đầu Chu Tử Uyên hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhất thời suy nghĩ hỗn loạn.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên: “Một câu cuối cùng, tại sao ông ấy vẫn luôn liều mạng kiếm tiền, không ở nhà nhiều với tôi?”
Thạch Khải gạt chủ đề này và nhắc đến một chuyện khác: “Anh còn nhớ rõ bác gái qua đời như thế nào không?”
Chu Tử Uyên sửng sốt cố gắng nhớ lại, một hồi mới nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, có lẽ là bị bệnh nặng.”
“Anh không nhớ lầm. Ký ức của anh mơ hồ là bởi vì lúc bác gái qua đời anh vẫn còn nhỏ tuổi.”
“Bác trai dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới làm cho việc kinh doanh vừa to vừa mạnh như bây giờ. Lúc bác gái đi, thật ra gia cảnh nhà anh cũng không tốt. Bệnh viện có rất nhiều phương pháp điều trị có thể giảm bớt cơn đau cho bệnh nhân. Nhưng bởi vì không có tiền nên không có cách nào cho bà dùng.”
“Vì vậy kể từ đó, bác trai cho rằng con người không thể không có tiền. Ông ấy tập trung kiếm tiền, muốn mang đến cho anh điều kiện sinh hoạt tốt nhất, để cho anh không cần vất vả và bất lực giống như bọn họ trước kia nữa.”