Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 33: Chương 33




Editor: demcodon

Chu Tử Uyên không tin, hắn phản bác: “Bây giờ điều kiện trong nhà đã rất tốt. Nếu giống như cô nói, ông ấy căn bản không cần phải làm việc liều mạng như vậy.”

Thạch Khải nhìn trời: “Trong nhà có đứa con phá của tùy tiện muốn bỏ ra 2 triệu mua một cục đá nát. Tôi có thể hiểu được sự lo lắng trong lòng bác trai.”

Chu Tử Uyên sửng sốt. Ông già không ở nhà một thời gian dài để tập trung kiếm tiền. Vì thế hắn nảy sinh ra tâm lý nổi loạn, nghĩ liều mạng tiêu tiền thì có thể thu hút sự chú ý của ông già. Nhưng hắn 'cố gắng' tiêu tiền bừa bãi trong một thời gian dài, ông già trước gì cũng không trách mắng hắn một câu.

Bởi vậy, hắn vẫn cho rằng mình không được quan tâm. Nhưng nghe những lời Thạch Khải nói, ông già chẳng những không phải không quan tâm hắn, ngược lại còn... hơi cưng chiều.

Hắn tiêu xài bừa bãi nên ông già cứ im lặng đi kiếm nhiều tiền về nhà hơn, để cho hắn có thể thoả thích tiêu xài.

Chu Tử Uyên chống tay lên trán, mọi chuyện sao lại lỳ cục như vậy?

Hắn rõ ràng muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của ông già. Kết quả, ngược lại đẩy người ngày càng xa.

“Đây là sự thật sao?” Chu Tử Uyên tự nói với mình phải tin tưởng kết quả xem bói của Thạch Khải. Nhưng chuyện đến trước mắt, hắn vẫn không nhịn được hoài nghi tính chân thật như cũ, thực sự là bởi vì mọi chuyện nghe qua rất không khó tưởng tượng nổi.

Thạch Khải đứng lên, mỉm cười: “Bác trai đang trên đường đến thăm anh. Nếu anh không tin thì một lát nữa tự hỏi ông ấy đi.”

Chu Tử Uyên nghi ngờ: “Cách cô xem bói có vẻ như khác với những người khác.”

Nói ra nội dung rất chắc chắn, mà không phải nói mấy câu giống thật mà là giả.

“Cho nên đó là bí kíp độc môn, trình độ hạng nhất của ngành này.” Thạch Khải trả lời trôi chảy.

Nghe qua thật có lý.

Chu Tử Uyên suy nghĩ một chút: “Bình thường cô thu phí như thế nào? Nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi trực tiếp chuyển vào tài khoản cho cô.”

Hắn dự định trả tiền trước. Sau khi hỏi qua ông già trong nhà, nếu như xác định Thạch Khải nói chính là sự thật thì hắn sẽ cho thêm một số tiền nữa.

Nhiều năm hai cha con ngăn cách chỉ vì hiểu lầm, không có nghi ngờ gì nữa Thạch Khải là giúp ơn lớn.

Thạch Khải cười khẽ, lắc đầu: “Không cần trả thù lao, miễn phí.”

Chu Tử Uyên nhíu mày: “Làm vậy thì thật xấu hổ?”

Hắn và Thạch Khải chỉ có thể nói quen biết nhau, nói không thân nhưng ở giữa lại A Ninh. Không trả tiề thì hắn rất băn khoăn.

Thạch Khải liếc mắt nhìn cửa phòng, dịu dàng mỉm cười: “Trước đó anh cũng đã giúp tôi, chỉ là trả ơn mà thôi.”

Chu Tử Uyên ngẩn ra: “Cô không phải đang nói chính là chuyện tôi thông báo cho cô chứ? Cô nhắc nhở tôi đừng lên núi để tôi tránh thoát tai họa lớn. Theo lý thuyết hẳn là đã trả hết nợ.”

Thạch Khải lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không đủ.”

“...” Chu Tử Uyên không nói được gì.

Ý của cô dường như muốn nói giật dây giúp cô và A Ninh là một công đức rất rất lớn. Cho nên cô trả ơn làm sao cũng không thấy đủ. Cô gái này thật sự không phải cố ý khoe ân ái, ném thức ăn cho chó vào mặt hắn sao?

Trong lòng Chu Tử Uyên tức giận không thôi, thật muốn gào hét: xin đối xử tử tế với chó độc thân, đặc biệt còn là một con chó nửa tàn tật!

“Mặc kệ nói như thế nào, cảm ơn cô.” Chu Tử Uyên mộc mạc nói cám ơn.

Mặc dù không cần trả tiền, nhưng cũng không có cảm giác vui sướng đều. Hắn chỉ cảm thấy một mũi tên bắn trúng đầu gối.

Khi đang nói chuyện thì cửa phòng bị gõ vang lên.

Giọng nói của Hứa Ninh truyền vào, lộ ra vui mừng: “Tử Uyên, bác trai đến thăm cậu. Có thể vào không?”

“Vào đi.” Chu Tử Uyên nhìn Thạch Khải, trong lòng rất xúc động.

Cô nói ông già đang trên đường đến thăm hắn, một lát sau người thật sự đã đến. Quả thật là bói toán cực giỏi!

Cửa phòng mở ra.

Hứa Ninh nháy mắt với Chu Tử Uyên: “Bác trai đến rồi. Hai người nói chuyện trước đi, tớ đưa A Khải về nhà.”

“Ừh.” Chu Tử Uyên nhẹ nhàng trả lời.

Sau khi nghe những lời Thạch Khải nói, lòng bàn tay hắn chảy mồ hôi và hơi lo lắng.

--- ---

Hứa Ninh đoán Chu Tử Uyên sẽ nói chuyện với ông già nhà hắn một lúc. Vì vậy quyết định lái xe đưa bạn gái về nhà.

Trên đường, cậu không dấu vết dẫn về đề tài thiếu tiền: “A Khải, gần đây em có phải gặp rắc rối hay không?”

Thạch Khải buồn cười trong lòng, giả vờ như không biết chuyện: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

“À, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Ánh mắt của Hứa Ninh mơ hồ.

Sau khi suy nghĩ, cậu thay đổi cách hỏi: “Công việc xem bói cho người ta có ổn không?”

“Rất tốt, mọi người đều khen em bói rất chính xác.” Thạch Khải cố ý nhấn mạnh bốn từ 'bói rất chính xác'.

“Em đã xem bói cho ai?” Hứa Ninh tiếp tục câu chuyện.

“Diệp Văn, bạn của Diệp Văn, cộng với Chu Tử Uyên.” Thạch Khải sảng khoái phân loại tất cả khách hàng khác là 'bạn của Diệp Văn'.

Hứa Ninh im lặng. Diệp Văn quỷ xui xẻo kia, chỉ cần nói bà xui xẻo như thế nào nhất định không sai được. Về phần bạn của bà... vật họp theo loài, có thể làm bạn với Diệp Văn cũng không gặp nhiều may mắn.

Ánh mắt nhạy bén một chút, căn bản không cần thắp sáng kỹ năm 'xem bói' thì có thể nói chính xác. Trong lòng Hứa Ninh có chút suy nghĩ. Nhưng cậu che giấu rất tốt, trên mặt cũng không biểu lộ ra.

Đáng tiếc, Thạch Khải là người có dị năng, biết rất rõ cậu đang suy nghĩ gì. Thạch Khải bỗng nhiên nói: “Nếu anh không tin thì em bói cho anh một quẻ nha?”

“Tin, làm sao anh có thể không tin chứ?” Hứa Ninh nhanh nhẹn nói tiếp.

Bạn gái nói nhất định là đúng! Nếu như trái với sự thật thì chắc chắc sự thật kia có vấn đề rồi! Là một người bạn trai hàng đầu nhất định phải có loại ý thức này!

Dừng một chút, cậu chuyển đề tài: “Nhưng bói chơi một lần cũng không sao.”

Hứa Ninh đơn thuần chân thành nhìn về phía Thạch Khải, giống như cậu trước giờ chưa từng nghi ngờ!

Vì thế, Thạch Khải lại bắt đầu bấm đốt ngón tay. Một lát sau, cô mới bắt đầu đưa ra kết luận: “Trước khi hẹn hò với em, anh chưa từng yêu đương với ai và chưa từng thích ai. Cho nên, nụ hôn đầu tiên là cho em.”

“Thứ hai...”

Hứa Ninh nhanh chóng thắng xe lại, đậu xe ở ven đường. Hiện tại tay của cậu hơi run, cộng thêm tim đập nhanh hơn làm cho cậu không thích hợp lái xe.

Thạch Khải ngồi bên cạnh tiếp tục nói: “Thứ hai, anh không có ghét món ăn nào. Nhưng đặc biệt yêu thích hải sản, không kén ăn, dễ nuôi.”

“Sở thích rất rộng, hoạt động thú vị đều muốn thử một lần; hiểu một chút âm nhạc, biết đàn dương cầm.”

“Cuộc sống không có quá nhiều tham vọng, mỗi ngày sống thật vui vẻ là tốt rồi.”

“Từ khi bước vào đại học đã thích em, tình yêu sét đánh với em. Sau đó...”

“Dừng dừng dừng.” Hai má của Hứa Ninh đỏ bừng, luống cuống tay chân che miệng Thạch Khải.

Thạch Khải vô tội nhìn về phía bạn trai, giọng mơ hồ nói: “Bây giờ đã tin tưởng lời nói của em chưa?”

“Tin, anh vẫn luôn tin.” Vừa nghĩ đến bạn gái bấm đốt tay xem bói, chuyện gì cũng biết. Hứa Ninh rất muốn che mặt, thuận thế buông lỏng tay ra.

Thạch Khải lặng lẽ nhìn Hứa Ninh, đột nhiên hỏi: “Em đã biết những chuyện này, anh có tức giận không?”

Cho dù là giữa vợ chồng, cũng sẽ bí mật thuộc về bản thân. Nhưng cô biết tất cả mọi chuyện. Tương lai người chồng của cô rất có thể sẽ cảm thấy không có không gian riêng tư.

Hả? Hứa Ninh mờ mịt: “Tại sao phải tức giận?”

“Rất nhiều chuyện của anh đều bị em bói ra được.” Thạch Khải nghiêm túc hứa hẹn: “Nếu như anh để ý, sau này em sẽ không lại bói chuyện của anh nữa.”

Chỉ cần Hứa Ninh mở miệng, tương lai cho dù nhận được video của cậu, cô cũng sẽ không mở ra xem.

“Anh không có chuyện gì không thể cho em biết, anh không ngại.” Hứa Ninh xấu hổ nhỏ giọng nói: “Chỉ là hơi xấu hổ...”

Thạch Khải giải thích: “Em cũng không phải biết tất cả mọi chuyện, phải xem tình hình.”

Cô nhận được video là ngẫu nhiên, cũng không thể kiểm soát.

Hứa Ninh hơi an tâm, nhếch lên một nụ cười rạng rỡ: “Vậy thì không sao. A Khải thật là giỏi, bói rất chính xác!”

Thạch Khải sững sờ nhìn chằm chằm Hứa Ninh. Đột nhiên, cô nghiêm túc nói: “Vừa rồi em vẫn chưa nói hết, em còn bói ra một chuyện.”

“Chuyện gì?” Hứa Ninh căng thẳng.

Thạch Khải tiến đến bên tai Hứa Ninh, nhẹ nhàng nói: “Kế tiếp, bạn gái của anh sẽ chủ động hôn môi anh.”

Hứa Ninh cười híp mắt, thì thầm nói: “Cầu cũng không được.”

* * *

Ngày hôm sau, Thạch Khải đến bệnh viện thăm Chu Tử Uyên, thuận tiện muốn hỏi hắn ngày hôm qua đã nói chuyện với bác trai như thế nào.

Kết quả, cô vừa bước vào phòng đã nhìn thấy có người đang dọn giường. Chu Tử Uyên đang ngồi trên xe lăn nói chuyện với Hứa Ninh.

“Có chuyện gì vậy? “ Thạch Khải khó hiểu hỏi.

“Về nhà tĩnh dưỡng.” Chu Tử Uyên tràn đầy khí lực, trên môi không che giấu được nụ cười: “Tôi đã trao đổi với ông già rồi, ông ấy nói gần đây sẽ không đi công tác nữa, mỗi ngày sẽ đi làm và tan làm đúng giờ. Sau khi tan làm sẽ về nhà với tôi.”

“Hiểu lầm đã nói ra?” Thạch Khải mỉm cười.

“Ừh, nhờ có cô giúp đỡ.” Nghĩ đến một sự hiểu lầm đơn giản như vậy lại 20 năm cũng không nói ra. Chu Tử Uyên nghĩ lại cảm thấy buồn cười: “Tôi đã nói với ông già rồi, sau đó tôi sẽ tiếp nhận công ty gia đình. Ông già nói, ông ấy sẽ từ từ dạy tôi về chuyện của công ty. Sau khi tôi có thể bắt đầu, ông ấy sẽ không cần đi công tác thường xuyên nữa, mọi chuyện đều sẽ chuyển giao cho tôi.”

Thạch Khải hơi khó hiểu, muốn nói cái gì nhưng xấu hổ mở miệng.

Hứa Ninh đúng lúc ngắt lời nói ra tiếng lòng của bạn gái: “Ba cậu là luẩn quẩn cỡ nào mới muốn cho cậu quản lý công ty.”

Chu Tử Uyên nhìn trời, cãi lại: “Trước đây là tớ cố ý tiêu xài hoang phí, giả vờ nổi loạn kiêu ngạo. Tớ cũng không phải ngu ngốc.”

“Tớ không tin.” Hứa Ninh lập tức nói tiếp.

Chu Tử Uyên tức giận: “Mặc kệ cậu có tin hay không, sau này tớ nhất định muốn tiếp nhận công việc của ông già!”

“Tớ rất lo lắng cho tương lai của công ty nhà cậu. “ Hứa Ninh lầm bầm một câu.

Trước khi Chu Tử Uyên sắp xù lông, Hứa Ninh cười động viên: “Được rồi, sau này có việc gì hãy trao đổi với bác trai, cha con không có thù hận qua một đêm. Hơn nữa, đừng tiếp tục kích động nữa.”

Kích động sao? Chu Tử Uyên nhớ đến mình thiếu chút nữa mất mạng, nhớ đến cách làm việc của ông già nhà mình. Hắn lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: “Sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Hứa Ninh bĩu môi, không chút khách sáo phá đám: “Mỗi lần sau khi chịu thiệt, cậu đều nói như vậy. Sau đó tiếp tục chịu thiệt. Có quỷ mới tin cậu!”

Nếu không phải kéo thân thể nửa tàn phế đánh không lại A Ninh, hắn nhất định xông lên đánh. Chu Tử Uyên cắn răng nói: “Cậu hãy chờ xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.