CHƯƠNG 37: PHIÊN NGOẠI – BẢO BỐI KHÔNG ĐÁNG YÊU
[ Hậu hoa viên Diệm vương phủ ]
.
Minh chủ bá bá !
.
Liễm Diệm xoay người thì thấy một nam hài chừng mười tuổi khuôn mặt thanh tú đang ngượng ngùng đứng ở phía sau .
.
Có chuyện gì nào ?
.
Liễm Diệm mỉm cười đáp còn tiểu nam hài nọ hai tay vặn vẹo góc áo , cả mặt đỏ bừng nói :
.
Minh chủ bá bá , ta , ta tên Húc Tuyết Thanh , vừa nãy Diệu Nhật ca ca bảo muốn thú ta !
.
Gương mặt Liễm Diệm tức thì đen một mảnh , thoáng thấy vẻ sợ sệt của tiểu hài tử bèn vội mỉm cười trấn an :
.
Ngươi không cần sợ a , đợi lát nữa bá bá nhất định xử phạt hắn , xem hắn sau này còn dám nói càn nữa không ! – Nói xong liền xoay người đi .
.
Húc Tuyết Thanh thấy vậy liền khẩn trương kéo hắn lại , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như gấc thẹn thùng nói :
.
Minh chủ bá bá , xin người đừng trách tội Diệu Nhật ca ca , ta , ta chính là muốn gả cho huynh ấy a !
.
Liễm Diệm nhất thời cằm rớt xuống đất , lại nghe tiểu hài tử nói tiếp :
.
Sở dĩ ta tìm gặp Minh chủ bá bá , là bởi vì Diệu Nhật ca lúc nãy quên hỏi tên ta liền chạy đi , lỡ như sau này không tìm được ta thì làm sao ? Giờ ta nói cho ngài tên của ta , ngài phải nhớ thật kỹ , phòng trường hợp Diệu Nhật ca ca quên a ! Ta tên Húc Tuyết Thanh , là thất đệ tử của chưởng môn phái Thiên Sơn . Thỉnh Minh chủ bá bá nhất định phải nói lại cho Diệu Nhật ca ca ! – Dứt lời liền đỏ mặt chạy biến .
.
Liễm Diệm cứ thế mà đứng sững sờ cả buổi , vừa lúc Ứng Nhược Thiên nhanh nhẹn đi tới , thấy người nọ bộ dạng ngây ngốc bèn cười hỏi :
.
Diệm Vương gia của chúng ta làm sao vậy ? Hôm nay là sinh thần thứ ba mươi của đệ , thái thượng hoàng cùng hoàng thượng , còn có văn võ bá quan , võ lâm đồng đạo đều đến chúc mừng , đệ tính cứ như vậy mà trốn ở đây không đi xã giao à ?
.
Liễm Diệm liếc người kia một cái đầy trách móc :
.
Thiên ca ca , người ta còn không phải là vì đi tìm huynh sao , chỉ cần chớp mắt liền không thấy người , hại ta tìm khắp nơi !
.
Ứng Nhược Thiên hơi nhíu mày đáp :
.
Đệ biết ta không quen xã giao , chốn đông người rất phiền phức .
.
Thiên ca ca ! – Liễm Diệm lao vào ôm chặt thắt lưng Ứng Nhược Thiên , nũng nịu cọ cọ vào người y – Ta biết huynh không thích náo nhiệt , nhưng đừng bỏ đi giữa chừng vậy chứ !
.
Ngươi a , đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn hoàn một tiểu hài tử ! – Ứng Nhược Thiên mắng yêu .
.
Ta vẫn hoàn tiểu hài tử ? – Liễm Diệm không phục cãi lại – Huynh thử hỏi mọi người xem ai mới là lão đại ?
.
Ứng Nhược Thiên từng dùng qua nhân sâm ngàn năm , dung mạo gần như không hề thay đổi , ngược lại Liễm Diệm bây giờ đã lộ vẻ lão thành , ngày một thêm uy nghiêm khí phách , nhìn qua thực sự chững chạc hơn Ứng Nhược Thiên rất nhiều .
.
Người nọ bèn mặt dầy đề nghị :
.
Thiên ca ca , hay từ giờ ta gọi huynh là Thiên đệ đệ nga !
.
Ứng Nhược Thiên liền tặng hắn một cái liếc xéo , thở dài mắng :
.
Đệ a ! Ngay cả một chút đứng đắn cũng không có !
.
Nói xong liền sủng nịch búng nhẹ vào trán người kia .
.
Liễm Diệm thuận thế ngậm lấy ngón tay y , ôn nhu mút vào , một luồng khoái cảm từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân Ứng Nhược Thiên , Ứng Nhược Thiên vội xoay người mắng khẽ :
.
Giữa , giữa thanh thiên bạch nhật mà đệ làm cái gì vậy hả ?
.
Bèn rút tay về nhưng mặt đã hồng một mảnh .
.
Phụ thân , đa ! – Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên .
.
Nguyệt nhi bảo bối nha , như thế nào lại không đi chơi cùng đại ca với tiểu đệ a ? – Liễm Diệm sủng nịch nhìn Hạo Nguyệt , trong số ba hài tử , chỉ có Hạo Nguyệt tính tình giống Ứng Nhược Thiên nhất , nên Liễm Diệm cũng tự nhiên yêu thương hài tử này nhất . Thế nhưng Hạo Nguyệt tính cách lãnh đạm tựa hồ ai cũng không muốn tiếp cận , thật có chút không cam lòng mà .
.
Hạo Nguyệt nhíu mày , lạnh lùng đáp :
.
Đa , thỉnh gọi ta Hạo Nguyệt !
.
Bộ dáng tươi cười của Liễm Diệm chợt đông cứng lại , miệng lẩm bẩm :
.
Nguyệt nhi bảo bối , đa đa thương ngươi nên mới gọi thế a !
.
Hạo Nguyệt khẽ đảo mắt , không thèm phản ứng lại .
.
Nguyệt nhi , cứ thuận theo đa ngươi đi ! – Ứng Nhược Thiên che miệng khẽ cười .
.
Ân , phụ thân ! Ta đi trước . – Hạo Nguyệt mặt lạnh , xoay người li khai .
.
Thiên ca ca , huynh xem kìa , thái độ gì vậy a ? Thực là cái hài tử không đáng yêu mà ! – Liễm Diệm nhìn theo bóng lưng Hạo Nguyệt ai oán .
.
Thật không ? Là ai nói trong ba bảo bối thích nhất Nguyệt nhi bảo bối a ? – Ứng Nhược Thiên vẻ mặt châm biếm .
.
Liễm Diệm gãi đầu , nhỏ giọng đáp :
.
Ai bảo Nguyệt nhi giống huynh nhất làm chi !
.
Đệ thật là ! – Ứng Nhược Thiên buồn cười đáp .
.
Thiên ca ca , huynh nói ba bảo bối của chúng ta làm sao vậy ? Nhật nhi một điểm cũng không giống ta , suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt , vừa nãy có nam hài chạy đến đòi gả cho hắn , cứ ba ngày thì có đến bốn hài tử tới cầu thân a ! Thật là ! Ta cảm thấy thực sự kỳ quái , hài nhi này thế nào lại đào hoa như vậy , là giống ai a ? – Liễm Diệm nhíu mi rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Ứng Nhược Thiên .
.
Ứng Nhược Thiên bị nhìn bèn khó chịu trừng mắt :
.
Gì chứ ?
.
Thiên ca ca , ta biết Nhật nhi giống ai rồi !
.
Giống ai ?
.
Huynh a ! – Liễm Diệm vẻ mặt chua xót đáp – Chẳng phải trước đây huynh có rất nhiều nam sủng sao , hừ !
.
Thấy Liễm Diệm đem chuyện cũ ra chấp nhất , Ứng Nhược Thiên vừa tức giận vừa buồn cười mắng :
.
Đệ thật là , từ khi có đệ , chẳng phải ta đã đuổi hết bọn họ đi rồi sao ? Đệ như thế nào lại nhớ đến chuyện ấy ? Đệ nếu còn như vậy ta sẽ giận đấy .
.
Đừng giận , đừng giận , Thiên ca ca , ta sai rồi ! – Liễm Diệm vội vàng nhận lỗi , ôm hôn cổ Ứng Nhược Thiên , vừa gặm vừa không ngừng nỉ non ái ngữ bên tai , khiến Ứng Nhược Thiên mặt đỏ bừng bừng không thôi .
.
Phụ thân – Một giọng nói non nớt cất lên .
.
Ứng Nhược Thiên vội vàng đẩy Liễm Diệm ra , một tiểu đông tây khác lập tức lao vào thế chỗ .
.
Liễm Diệm khó chịu nhìn Thần Tinh đang làm nũng trong lòng Ứng Nhược Thiên . Tiểu tử này , suốt ngày tranh giành Thiên ca ca với ta , hừ , đáng giận !
.
Phụ thân , một cái canh giờ rồi không gặp , người ta thực rất nhớ người a ! – Thần Tinh cong cong cái miệng nhỏ nhắn nói .
.
Ứng Nhược Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tiểu bảo bối , Tinh nhi này rất thích quấn lấy y , đi đâu cũng bám theo . Bất quá trong ba tiểu bảo bối , y thầm sủng hài tử này nhất , bởi vì Thần Tinh cực kỳ giống “con sam” Liễm Diệm .
.
Tinh nhi , giờ ngươi mười bốn tuổi đầu , đã là đại nhân rồi , về sau không được phép tái kề cận phụ thân như vậy ! – Liễm Diệm tỏ vẻ uy nghiêm của một người cha .
.
Thế nhưng đa chẳng phải đã ba mươi rồi mà vẫn thích kề cận phụ đó sao ? – Thần Tinh bất mãn dẩu môi cãi lại .
.
Ta là ta , ngươi là ngươi , dù thế nào ngươi cũng không được phép kề cận phụ thân ! – Liễm Diệm mặt cũng bắt đầu tái đi , hài tử này sao không đáng yêu chút nào vậy ?
.
Hanh , đa khi dễ người ta !
.
Thần Tinh mếu máo , nước mắt lưng tròng . Ứng Nhược Thiên cảm thấy không đành lòng bèn ôm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mà dỗ dành :
.
Tinh nhi , đừng khóc !
.
Thần Tinh nở nụ cười đắc ý rồi hướng về phía Liễm Diệm làm mặt quỷ khiêu khích , Liễm Diệm hận không thể tóm lấy tiểu tử này đánh cho một trận , ban đầu còn trợn mắt thở phì phì , sau đó quyết không thèm để ý nữa .
.
Tinh nhi , không được chọc đa sinh khí ! – Ứng Nhược Thiên yêu thương búng nhẹ trán Thần Tinh .
.
Thần Tinh bèn lè lưỡi , đi tới chỗ Liễm Diệm kéo kéo góc áo hắn nói :
.
Đa , người ta không thèm giành phụ thân với ngươi nữa ! Ta đi tìm các ca ca chơi ! – Nói xong liền tung tẩy chạy đi .
.
Thiên ca ca ! Như thế nào các bảo bối của chúng ta càng lớn càng không đáng yêu a ? – Liễm Diệm chau mày hỏi .
.
Còn không phải do đệ sủng quá mức sao ? – Ứng Nhược Thiên sinh khí đáp .
.
Liễm Diệm cười ngây ngô :
.
Đương nhiên phải sủng a , cả ba đều là tâm can bảo bối của ta cùng Thiên ca ca mà !
.
Vậy đệ còn oán giận gì nữa ? – Ứng Nhược Thiên đảo mắt , xoay người ly khai .
.
Đúng a ! Tuy là càng ngày càng không đáng yêu , nhưng nếu đem so với hài tử nhà người ta , các bảo bối nhà chúng ta chính là thập phần khả ái nga ! – Liễm Diệm vui vẻ đáp .
.
Ứng Nhược Thiên nghe xong lắc đầu , cước bộ có phần nhanh hơn .
.
Thiên ca ca ! Chờ đệ một chút a ! – Liễm Diệm nhanh chóng đuổi theo thân ảnh Ứng Nhược Thiên mà rời đi .
PHIÊN NGOẠI HOÀN