CHƯƠNG 36: PHIÊN NGOẠI – ĐỨA BÉ KHÔNG MUỐN MANG HỌ HIÊN VIÊN
U Minh cốc , hoa viên ngào ngạt hương thơm , muôn hoa khoe sắc khắp nơi , cánh bướm chập chờn trong gió . Tại thạch bàn của hoa viên có hai tiểu hài tử khả ái cỡ sáu bảy tuổi đang ngồi , đứa nào cũng chau mày lộ vẻ không vui .
.
Hiên Viên Diệu Nhật , Hiên Viên Hạo Nguyệt ! – Từ xa xuất hiện một tiểu oa nhi vô cùng hoạt bát , vừa chạy miệng vừa hô to danh tự của hai đứa kia .
.
Hiên Viên Diệu Nhật cùng Hiên Viên Hạo Nguyệt đồng loạt nổi giận lao về phía oa nhi nọ hét :
.
Ứng Thần Tinh , ngươi đừng vội đắc ý !
.
Ứng Thần Tinh cố tình gọi thêm vài lần nữa . Lập tức hai oa nhi nọ nổi quạu cùng nhau truy đánh nó . Hoa viên nhất thời xuất hiện cảnh ba cái hài tử giống y như đúc rượt đuổi nhau , khiến người khác khó mà phân biệt được ai là ai .
.
Nhật nhi , Nguyệt Nhi , Tinh nhi !
.
Một giọng nói quen thuộc mà băng lãnh cất lên , ba cái hài tử lập tức khựng lại , cúi đầu sợ sệt gọi :
.
Phụ thân !
.
Thiên ca ca , huynh xem huynh nghiêm khắc như vậy , làm các bảo bảo đều sợ hãi a ! -Một giọng khác cất lên , lập tức một thanh niên tuấn dật tầm hai mươi xuất hiện , ôm lấy bọn trẻ thơm lấy thơm để . Đám oa nhi cùng lúc nhíu mày , trộm liếc nhau một cái , rồi dường như có thần giao cách cảm , thừa dịp thanh niên không chú ý mà xô ngã hắn . Lập tức ba cái oa nhi kia ha ha cười rộ lên , thanh niên đáng thương cũng ngây ngốc cười theo .
.
Nhật , Nguyệt , Tinh ! – Ứng Nhược Thiên nghiêm giọng , ba cái oa nhi vừa nghe liền biết phụ thân sắp phát hỏa , bèn vội dùng vẻ mặt đáng thương nhìn thanh niên đang ngồi bệt dưới đất cầu cứu “Đa đa !”
.
Thiên ca ca , đừng trách các bảo bảo , là tại ta bất cẩn thôi ! – Liễm Diệm hướng phía Ứng Nhược Thiên mỉm cười cầu tình .
.
Ứng Nhược Thiên bất đắc dĩ thở dài trong lòng :”Tiểu hỏa Diệm Nhi này thật là , làm hư các bảo bảo mất rồi !” , sau đó trầm giọng hỏi :
.
Ba người các ngươi lúc nãy hồ nháo ở chỗ này là vì cái gì ?
.
Ba cái oa oa , ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cả nửa ngày , cuối cùng Diệu Nhật mới từ từ ngẩng đầu lên , ủy khuất kể lại cho Ứng Nhược Thiên :
.
Phụ thân , Thần Tinh hắn , hắn luôn cười nhạo bọn ta !
.
Cười bọn ngươi cái gì ? – Ứng Nhược Thiên ngạc nhiên hỏi .
.
Hắn được mang họ Ứng của phụ thân , còn bọn ta lại phải mang họ Hiên Viên của đa đa , bọn ta cũng muốn mang họ Ứng a ! – Hạo Nguyệt ủy khuất cắn môi .
.
Mang họ Hiên Viên của đa đa thì đã sao ? – Ứng Nhược Thiên càng thấy kỳ quái .
.
Hai cái oa nhi khẽ áy náy liếc về phía Liễm Diệm , sau đó ngập ngừng nói :
.
Đa đa vừa ngốc nghếch vừa vụng về lại còn hay khóc , ngay cả một chút oai phong của phụ thân cũng không có , người ta không muốn mang họ của đa đa , hảo mất mặt a !
.
Liễm Diệm nghe xong tái cả mặt , ngón trỏ run run chỉ vào cặp oa nhi :
.
Ngươi ! Các ngươi ! Ô – Liền xoay người bổ nhào vào lòng Ứng Nhược Thiên – Thiên ca ca , các bảo bảo hùa nhau khi dễ ta !
.
Liễm Diệm đường đường là Diệm Vương gia thiên hạ vang danh , ở trong triều chính là Lãnh Diện Vương gia người người kính sợ , quan viên làm điều phi pháp rơi vào tay hắn chỉ có nước đi chầu Diêm Vương . Trên giang hồ , mười cao thủ võ lâm xuất sắc nhất gắng gượng lắm mới đỡ nổi mười chiêu của hắn , mà lợi hại nhất chính là y thuật của vị Vương gia này , chỉ cần ngươi còn giữ được một hơi thở , hắn liền có thể giúp ngươi một lần nữa sinh long hoạt hổ . Người trong giang hồ gọi hắn là “Diêm vương gia” , ý nói việc sinh tử đều nằm gọn trong tay hắn . Một nhân vật thập phần lợi hại như vậy trong mắt các nhi tử chỉ là một kẻ bất lực vừa ngốc nghếch lại còn hay khóc không hơn không kém . Ứng Nhược Thiên cố nén cười mà an ủi vỗ về người nọ :
.
Tiểu hỏa Diệm Nhi , đừng khóc nữa , để ta phạt các bảo bảo là được rồi !
.
Một lúc lâu sau người trong lòng Ứng Nhược Thiên mới ngẩng đầu thỏ thẻ :
.
Quên đi , vẫn là không nên phạt , đệ sẽ đau lòng mất !
.
Ứng Nhược Thiên thở dài ngao ngán rồi xoay người rời đi , nghĩ không muốn đau đầu thêm vì bốn phụ tử này nữa . Liễm Diệm vội vàng đuổi theo sau hô to :
.
Thiên ca ca , chờ ta với !
.
Diệu Nhật cùng Hạo Nguyệt nhìn nhau lắc đầu , “Quả nhiên đa đa vĩnh viễn chỉ là cái đuôi của phụ thân ! Đến bao giờ đa đa mới có thể oai phong như phụ thân được a ?” . Thần Tinh bộ dáng đắc ý nhìn hai ca ca của mình , sau đó vui vẻ ngâm nga một tiểu khúc mà ly khai .