Liên Hoa Bảo Giám

Chương 165: Chương 165: Andy bị lộ






- Ân, năng lực của ngươi khiến tổ chức hài lòng.

- Cảm tạ sự tán thưởng của ngài, mặt khác ta đề nghị, xin đại nhân vật ở đế quốc Mc Allen, cũng chính là tiền bối “số 4” của ta, cấp cho Francis một chút phiền toái nho nhỏ, đừng cho hắn tham gia chiến thần đại hội! Ta nghĩ, với quyền thế cùng năng lực của “số 4” tại đế quốc Mc Allen, tin tưởng rất dễ dàng làm được việc này?

Holy mỉm cười ưu nhã, nhạo lại:

- Đừng quên, chỉ thị của tổ chức là, chỉ cần hắn không uy hiếp kế hoạch của chúng ta, tuyệt đối không thể trêu chọc hắn.

- Không, ngươi giải thích sai rồi, ta nói là ngươi mời “số 4”, dùng thân phận của hắn tại Mc Allen làm một vài việc, mà không phải dụng lực lượng của tổ chức! Như vậy chỉ cần đủ bí mật, Francis sẽ không liên tưởng đến chúng ta! Tàng đao sát nhân là một chuyện rất thú vị, không phải sao? Hơn nữa Francis một khi xuất hiện tại chiến thần đại hội, trời mới biết hắn có ảnh hưởng tới kế hoạch của đại nhân Phillip hay không, ta cũng vì tổ chức mà lo lắng.

Thật lâu sau, bóng người nọ còn không có trả lời, Holy lại nói:

- Sao? Ngươi không muốn giúp ta truyền đạt ý kiến sao?

- Không, ta không biết chuyển cho ai, ba vị đầu lĩnh cấp trên... đều rất phiền toái.

- A? Có thể nói cho ta biết không?

- Đương nhiên có thể, Phillip đại nhân bị trọng thương tại Thiên Vương sơn, bây giờ còn chưa có khỏi hẳn, đang tiến thành thực nghiệm “Tổ hợp dị thú”, L’Griffins đại nhân tiếp tục trù bị quân tướng, còn phải ứng phó cha con Helen cùng Ted luôn đuổi giết, nhất là Susan kia! Độc tố của nó ngay cả đại nhân Phillip đều phải mất rất nhiều khí lực mới có thể phá giải! Còn một vị khác...

- Brockman đại nhân làm sao?

- Hắn mất tích rồi! Brockman đại nhân lần cuối cùng xuất hiện tại trấn York, lúc ấy... hắc hắc, đây là chuyện chúng ta trao đổi thôi nha, nghe nói lúc ấy Brockman đại nhân bị người khác lấy hết quần áo, súyt nữa bị bán làm nam .. tính nô đãi.

Trong lúc này, bên rìa vân vụ sâm lâm, đầu bù tóc rối, cơ thể trần truồng, trên lưng chỉ có một cái quần buộc lại, Brockman ôm cái măt ủ ê đen thùi lùi, ngửa mặt lên trời vui quá mà khóc rống lên:

- Trời ạ, ta, ra rốt cục còn sống ra khỏi vân vụ sâm lâm rồi.

Đúng vậy, thần tứ bá tước Brockman đại nhân! Hắn nghẹn ngào, hắn kích động mà khóc.

Ô! Rốt cục không phải liều mạng với cao cấp dị thú, rốt cục không cần đặt mông lên những bụi gai bụi rậm, rốt cục không cần mỗi ngày làm mấy trăm cái bẫy...

Cuộc sống lại cho mình hy vọng cùng dũng khí để sống sót.

- Đại nhân, chúng ta, chúng ta còn sống.

Vốn Fancion hùng tráng cao lớn, lúc này đã gầy sọp, cúi đầu gạt đi huyết lệ trên khóe mắt. Thật không tưởng, hắn quá kích động, không cẩn thận lại làm rách miệng vết thương cũ do đêm qua nhất đầu kim ti viên liều mạng cấp cho hắn.

Máu tươi chảy trên má, nhưng Fancino lại chết lặng, đổ máu không sợ, rơi lệ không có gì, ít nhất, mấy ngày nay mình đã cho Brockman thấy sự trung tâm của mình, cũng thề sẽ thành cận vệ thân tín của hắn.

- Đại nhân, chúng ta...

- Fancino. cái gì đều không nên nói bây giờ, còn sống... là tốt rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng sinh tử, chung hoạn nạn có tình trong đó... ách, mấu chốt bọn họ cùng chịu sự ngược đãi.

- Ân? Sao không đi? Còn không có học ngoan ngoãn sao? Hừ! Hành vi của các ngươi bây giờ để cho Andy đại nhân cường đại nổi giận, Fancino, ngươi được tìm thức ăn cho Andy đại nhân, mau đi cho Andy đại nhân ăn? Ngày hôm qua mùi vị của kim ti hầu cũng không tệ... cho nên, ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần hai con như vậy trong bữa tiệc của ta là được! Ta rất nhân từ phải không?

Thanh âm lạnh như băng tựa hồ như một thanh lợi kiếm cắm vào tim hai người, Brockman vội hỏi:

- Andy đại nhân tôn quý, chúng ta, chúng ta đã ra khỏi vân vụ sâm lâm, không có khả năng săn bắt... A, ngài, ngài không nên tức giận, phụ cận có một thôn trang, ta lập tức tìm thực vật cho ngài.

- Nông dân gì đó, Andy đại nhân không thích. Thịnh yến của quý tộc, hiểu chưa? Quý tộc.

- Vâng, ta hiểu rồi, nhưng trên người ta đến một mai đồng tệ cũng không có! Hơn nữa...

Brockman cúi đầu nhìn búi quần bên hông mình.

Andy cuồng ngạo bá đạo quát:

- Lập tức cởi truồng mà đi! Ngươi chỉ có một giờ, nếu chậm...

Andy nhe nanh cười, khí thế cuồng bạo của hắn nháy mắt ép tới khiến hai người không thở nổi.

- Ta, ta phải lập tức đi!

“Lão thiên a, cho dù chính mình đi trộm, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn trộm đủ để mua đồ ăn, thịnh yến quý tộc rất tốn tiền! Ai, quên đi, trên cổ mình còn một cái vòng, đem nó đi bán...” Andy hài lòng gật đầu, lai lạnh lùng liếc mắt nhìn Fancino.

- Đại nhân Andy, ta hiểu, ta lập tức đi chuẩn bị cho ngài đồ uống, một giờ, không, nửa giờ ta nhất định trở về.

Hai người đều vội vã chạy đi, Andy ngáp một cái, lắc đầu nói thầm:

- Ta, Chris Andy, một tuyết lang quý tộc có giấc mộng, có khẩu vị! Ai, cuộc sống không có bản nhân chuyên (thớt) của đại nhân Harry, thật là có chút không thoải mái.

Tuyết lang béo, chẳng những hình thể giống heo, hơn nữa động tác cũng giống cực kỳ, hắn dùng mũi ngửi mùi cỏ cây, đất mềm và phát hiện một hồ nhỏ bên rìa rừng, hắn mang cái bụng lớn đột ngột phóng vào, sau đó mới thích ý trợn mắt, nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Tư thế ngủ như vậy, mới là thoải mái nhất.

Mơ màng thấy được quản gia Harry một tay cầm bản nhân chuyên, một tay cầm thịt hướng hắn đi tới, khuôn mặt trắng bóc mỉm cười khiến kẻ khác sợ hãi, nhưng mà mùi vị thịt của dã trư cũng rất mê người. Không tự giác, Andy ứa nước miếng, hai chân trước đứng lên, đứng trên mặt đất bằng hai chân sau tựa hồ một con chó nhỏ đáng yêu làm động tác xin ăn.

- Đồng, đông...

Quản gia Harry càng ngày càng gần, tiếng bước chân làm người ta sợ hãi,...gì? Cước bộ của đại nhân Harry sao lại lớn như thế? Sao cả mặt đất đều chấn động?

Bàn chân mập mạp gãi đầu, Andy không tình nguyện mở con mắt mơ màng, ngay sau đó trong lúc nó lo lắng phân tích tình huống. “Đông đông đông” một chuỗi tiếng vang chấn nhiếp khiến nó tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn...

Lão thiên, thật nhiều dã trư, mộng của mình linh nghiệm rồi! Nhưng... tại sao dã trữ đều còn sống! Còn kinh hoàng thất thố hướng mình vọt tới? Tại sao bọn chúng không bị làm thịt?

Bầy dã trư ngày càng tới gần, tốc độ nhanh vô cùng, Andy kinh hoảng đứng lên, nhưng động tác của nó thật sự quá chậm, thân thể mập mạp còn chưa đứng vững, bầy dã trư đã như bài sơn hải đảo vọt tới trước mắt:

- Hắc, đại nhân Andy cường đại vô cùng. Các ngươi hẳn là đang sợ hãi, sau đó bị dọa chạy...

Bọn dã trư cũng không phải dị thú, chỉ là dã thú cấp thấp nhất! Trí tuệ đơn giản của chúng nói cho biết, mẹ nó, mặt sau có một kiếm xỉ hổ truy đuổi chúng ta, phía trước còn có một cường đại vô cùng.. lợn? Sói? Quái vật?

Mặc kệ, hai phái đều là cường đại vô cùng, tùy ý có thể ăn bọn mình, vây mình nên làm gì bây giờ?

Trong mắt một dã trư có thể đánh thắng một tráng hán bình thường, ngũ cấp kiếm xỉ hổ, cùng với Andy có khí chất cửu cấp đỉnh phong khác nhau sao? Dù sao đều là chết! Đều rơi vào miệng người ta....

Xem qua cảnh tượng chiến đấu trên chiến trường chưa? Đao phong đầy máu xẹt qua, đồng bào cùng mình uống rượu bị chém đứt đầu, máu tươi phún đầy mặt mình, không có đường sống, chỉ có đao phong của địch nhân. Chúng ta không cần nhìn gì nữa, trực tiếp xông lên... sợ hãi tuyệt đối, chỉ có trở thành hỗn loạn tuyệt đối, hiện bọn dã trư đã lâm vào loại tình cảnh này.

- Đông!

Mấy dã trư bắt đầu lao vào Andy đã bị dọa chết, nhưng thể trọng khổng lồ cùng lực tiến lên của bọn liều mạng mang đến sức công phá vô cùng cường đại, tử thi đổ xuống không ngớt, đánh mạnh vào thân thể to béo của Andy...

Quái vật trư lang cường đại vô cùng đã ngã rồi sao? Bọn dã trư kinh hoảng phát hiện một con đường sống, không chút do dự chuyển đầu, lao thẳng vào hướng Andy...

Dị thú truy đuổi thực vật, loại tình trạng này trong vân vụ sâm lâm mõi ngày đều diễn ra, nhưng hôm nay, Andy không may một chút...

Cách đó không xa, Brockman cùng Fancino căng thẳng trở về, trong tay mỗi người đều ôm một bao lớn thực vật.

- Làm sao bây giờ, ta chỉ được một con khỉ,... nhưng thời hạn đã tới. ai.

Brockman sợ hãi nhớ tới hình dáng kinh khủng của đại nhân Andy, bất giác rùng mình một cái.

- Đúng vậy, Andy đại nhân sợ rằng lại tức giận... chúng ta... gì? Đại nhân ngài mau nhìn, này...

Fancino ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt - bầy dã trư vừa rồi chạy trốn về hướng đại nhân Andy, bọn chúng có vẻ rất bối rối, tựa như chạy trối chết, xa xa là kiếm xỉ hổ tựa hồ làm sáng tỏ điều này.

Andy đại nhân đâu? Đại nhân Andy cường đại vô cùng đâu? Trong lòng hai người đều nảy sinh nghi vấn, đại nhân không có khả năng rời đi, hắn cao quý như thế, lại là dị thú mạnh mẽ như thế, sao có thể để một đám dã trư trong địa bàn chạy trốn?

Brockman thần sắc đột nhiên cuồng biến, quát lên:

- Fancino, chúng ta mau đuổi dã trư này đi! Nếu không đại nhân Andy về thấy nơi của hắn bị dã trư phá hủy, chúng ta sẽ bị hắn dùng phương pháp tàn nhẫn giết chết.

Fancino trong lòng phát sợ:

- Brockman đại nhân, ngài nói quá chính xác, chúng ta phải nhanh đuổi lũ dã trư đi, còn có kiếm xỉ hổ đáng chết, hắn sao lại đứng ở đó?

- Ngươi quản kiếm xỉ hổ làm gì, giết nó, đêm nay cho đại nhân Andy ăn thịt hổ, nhất định khiến cho đại nhân vui vẻ. Như vậy mới có thể khiến hắn tha thứ cho chúng ta.

Hai người mặc dù ngày ngày bị tra tấn thê thảm vô cùng, nhưng đối phó với dã trư cùng kiếm xỉ hổ rất dễ dàng, bọn họ liên thủ, dã trư chạy, kiếm xỉ hổ chưa kịp phản ứng đã bị giết chết - đến chết, nó còn đang sửng sốt! Một trư lang cường đại như thế, lại bị dã trư tùy ý dẫm đạp sao?

- Hô!

Brockman thở dài một hơi, nhìn thi thể mấy con dã trư, tùy ý đã một cái, dặn dò:

- An toàn rồi, fancino, ngươi nhớ kỹ, đại nhân Andy nếu hỏi, chúng ta nói chúng ta vì lão nhân gia lùa kiếm xỉ hổ cùng dã trư tới...

Ánh mắt Fancino kỳ quái nhìn Brockman, theo ánh mắt hắn, xa xa một vùng đất nhỏ, một nửa thân thể chìm trong bùn đất, trên thân quái vật phập phồng rên rỉ như sắp chết

Theo mỗi tiếng rên rỉ của nó, một cỗ khí thế cường đại khiến không khí đều muốn run lên...

Cỗ khí tức này Brockman quá quen thuộc.

- Đại nhân Andy...

Fancino cẩn thận đi tới, Brockman khẽ nhếch miệng cười, cẩn thận nhìn tình hình trước mắt.

Fancino đẩy Andy, phì lang nửa sống nửa chết hừ một tiếng, vạn hạnh, nếu không phải sau khi hắn ăn số 5 bị biến dị, tiếp đó ăn số 6 lại cải tạo quá, hôm nay, đã bị dẫm đạp nát rồi.

Sao có thể như vậy? Đại nhân Andy cường đại chịu xúc phạm, đại nhân Andy nhiều ngày qua của chúng ta... bị một đám dã trư dẫm đạp sao?

Chờ một chút, Francis khi nói với mình về Andy, hình như có gì còn chưa nói xong thì đã bị cắt đứt...

Brockman cẩn thận nhớ lại ngày đó Đỗ Trần cùng hắn nói qua, dần dần, tâm tình hắn chìm vào đáy cốc.

- Fancino, ngươi muốn làm gì?

Brockman thấy Fancino muốn vươn tay đối với Andy, nhất thời sợ uy áp hàng ngày của phì lang.

Nhưng nắm tay của Fancino nhẹ nhàng hạ xuống trên người Andy, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Brockman, khóc không ra nước mắt.

- Đại nhân, chúng ta, chúng ta hình như bị lừa rồi...

- Mẹ nó! Nguyên lai là một phế vật! Một phế vật có khí tức kinh khủng?

Brockman hung hăng ngoác miệng chửi, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm:

- Nguyên lai... câu nói của Francis huynh đệ bị đứt quãng, là muốn nói Andy là một phế vật... đáng chết, ta tại sao không nghe Francis nói xong rồi mới xuống tay?

Brockman lại tìm được cảm giác đại nhân vật, cười lạnh nói:

- Không việc gì, Fancino tiên sinh thân ái, ta nghĩ, chúng ta hẳn là cùng nhau trả lại đại nhân Andy, gấp mười, gấp trăm lần... tốt lắm, bắt lấy nó, trên đường tới đại hạp cốc Auerbach tại đại thảo nguyên Mc Allen, chúng ta sẽ chậm rãi thu thập nó.

Bên trong thành St. John, Tuyết Bỉ nhân Harry cũng đang nhớ đến Andy, ai, không có tiểu đệ tuyết lang thật xui xẻo, mình khi dễ ai đây? Mình vừa mới tới tiệm thợ rèn đặc chế hai khối thiết bản! Andy, ngươi mau trở về.

Bất quá Harry rất nhanh hưng phấn, ha ha, lại có thể ngồi Á Long liễn, chính mình là Tuyết Bỉ nhân duy nhất ngồi Á Long liễn a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.