Trong một căn nhà ở thành nam, Đỗ Trần đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ để lại Dịch Cốt, sau đó ngẩn người nhìn vài đóa Liên Hoa pháp bảo trước mặt.
Sáng hôm nay Đỗ Trần đã cứu ra các hương thân bị giam trong sở thẩm phán, lại cho bọn họ tiền về nhà, khi các hương thân biết, đại nhân Francis thiện lương đã thành lĩnh chủ của bọn họ, tiếng hoan hô rốt cục không thể kiềm chế, trong mắt bình dân, một vị lĩnh chủ nhân từ thiện lương, là sự cam đoan đảm bảo cho cuộc sống yên ổn hạnh phúc của họ.
Tiếp đó, đóa Liên Hoa thứ sáu của Đỗ Trần hoàn toàn nở, thậm chí đóa Liên Hoa thứ bảy cũng chớm nở ba bốn phần mười, mắt thấy “Quẻ đoài, có thể hoàn toàn khai nở. Nói cách khác, Liên Hoa Bảo Giám tầng thứ hai cũng sắp đại thành.
Liên Hoa nội kình tinh tiến, thanh âm niệm kinh của lão hòa thượng trong đầu càng rõ ràng, loáng thoáng, Đỗ Trần tựa hồ có thể nghe rõ mấy chữ. Bất quá, hắn quan tâm nhất chính là Liên Hoa pháp bảo.
“Lão lục” không giống với ngũ ca của hắn, hắn thành thật rơi xuống từ trên người Đỗ Trần, sau đó “Đinh đương” một tiếng trên mặt đất, tựa như một bảo bảo ngoan vẫn không nhúc nhích, hơn nữa không cần hắn nói, Đỗ Trần nhìn lướt qua đã nhìn ra tác dụng của lão lục. Với hình thái cơ bản của Liên Hoa, lão lục, nhìn qua như một hộ tâm kính của võ tướng cổ đại thời Hoa Hạ. Tựa như một tráng hán, hoa văn màu hoàng kim nổi lên, nhị hoa ở trung ương kim quang xán lạn, mà cánh hoa xung quanh lại sắc bén, nhìn qua có vài phần nghệ thuật.
Không nghi ngờ gì, hình dáng của lão lục rõ ràng nói cho Đỗ Trần, nhân gia có tính phòng ngự, hơn nữa ngươi nếu cao hứng, nhân gia có thể rất nhanh xoay tròn tới bên để ngươi sử dụng… ách, nếu ngươi không ngại.
Đỗ Trần bụng nghĩ xấu, chẳng lẽ chính mình cùng Dịch Cốt, Bác Bì là ba tên đồ tể đồng hành sao? Được rồi, lão lục không giống tứ ca quỷ quỷ túy túy, nhân gia chính đại quang minh, khinh thường ẩn thân, nhưng lại có chút quang mang như mặt trời bình thường.
- Lại là một kiện pháp bảo có tính phòng ngự sao?
Đỗ Trần nhìn hình dáng lão lục, đích xác có chút không tin, bởi vì “Bồ Đào” mặc dù là một lão hồ đồ, nhưng trong lòng Đỗ Trần vốn có địa vị rất cao, nhân gia dù sao là cao nhân trong cao nhân, không có khả năng xuất ra hai loại pháp bảo có hai loại công năng giống nhau để trêu đùa đồ đệ.
- Dịch Cốt, ngươi nhìn xem.
Đỗ Trần đưa lão lục cho Dịch Cốt.
- Thiếu gia, theo ta xem xét… ngài nói đúng, đây là một kiện phòng ngự thánh khí, trước mắt lực phòng ngự của nó yếu hơn tấm chắn vô hình... chờ chút...
Dịch Cốt nhìn thoáng qua trong viện không có ai, mở cửa sổ, nhìn chằm vào lão lục dưới ánh mặt trời.
- Thiếu gia, cái thánh khí này cũng tản ra khí tức thần thánh giống thánh khí của ngài, khí tức thần thánh trên cơ thể nó hẳn là càng cường đại, ngài xem.
Dịch Cốt đột nhiên đưa lão lục ra giữa ánh mặt trời, nhất thời, một cỗ vụ quang màu hoàng kim từ lão lục phóng ra, vụ quang cũng không chói mắt, ngược lại cực kỳ nhu hòa, nhìn qua khiến người ta có cảm giác phi thường thoải mái.
- Trên người nó còn có một loại khí tức vô cùng quái dị, loại khí tức này... ta không biết hình dung thế nào, nó đã vượt quá phạm vi nhận thức của ta, bất quá ta có thể dám chắc, loại khí tức này có chỗ tốt lớn lao.
Ai, “Bồ Đào, sư phó a! Ngươi không thể cho đồ đệ một quyển sách sao? Đỗ Trần thở dài trong lòng, thu hồi “Lão lục”, dán vào hậu tâm, như vậy càng đề cao sự an toàn của mình - Đỗ Trần bây giờ không muốn bị người đánh lén từ sau lưng, sau đó lại chuyển thế, thế giới này có quá nhiều điểu để hắn lưu luyến...
Thu hồi pháp bảo, Đỗ Trần cuối cùng nhìn chằm chằm vào “Lão ngũ”, một cỗ tà hoả không biết từ đâu bốc lên:
- Ngũ ca, ngươi tới cùng là làm gì.
Đối mặt với sự chất vấn của Đỗ Trần, nhân gia “Ngũ ca” không chút sợ hãi, nằm trên bàn, mặc cho ngươi thế nào, nhân gia vẫn không phản kháng.
- Ngươi đánh chết ta được sao.
Đỗ Trần như nghe được:
- Thanh âm khiêu khích của ngũ ca, hắn cầm lấy lão ngũ, đập xuống bàn, sau đó nặn thành dạng gậy, càng làm càng giống đồng đồng (chim)....Ai...
Da, Đỗ Trần đập dẹt ngũ ca, lại nhét vào tay áo.
Dịch Cốt buồn cười nhìn hết thảy, nhưng lại không dám cười, thần sắc có vẻ cổ quái, Đỗ Trần trừng mắt liếc hắn.
Dịch Cốt lập tức đổi chủ đề, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, Angius cùng Antoine đã thông báo hôn sự của ngài cho mọi người, ngài tính xử lý ra sao?
Vì “Ngũ ca” mà khiến tâm tình hắn càng buồn bực, Đỗ Trần tức giận nói:
- Xử lý thế nào? Lão tử không xử lý! Ngươi lập tức mang Harry ra khỏi thành, mang Á Long liễn lại đây, sau đó tìm giáo phụ Ferdinan, nói cho hắn, bất kỳ một giáo sĩ tại tam đại lục dám đứng ra tuyên bố hôn nhân của ta có hiệu lực, Francis bạch y đại giáo chủ sẽ không do dự lột da hắn.
Chuyện bí mật đều xử lý xong, những lời này của Đỗ Trần phi thường lớn, Dịch Cốt nghe xong không động, mà nhíu mày nói:
- Thiếu gia, có cửu cấp sơ giai tới.
Hắn vừa dứt lời, một tiếng cười hào sảng truyền tới:
- Tiểu huynh đệ của ta, có giáo sĩ đắc tội với ngươi sao? Nói cho Thomas lão đại, ta sẽ uống máu hắn! Dám chọc huynh đệ của ta.
Thủ hộ đấu thần chấp pháp thần điện, thủ trưởng trực tiếp của Đỗ Trần là Thomas tới.
Đỗ Trần ý bảo Dịch Cốt tạm lánh, đứng dậy đi ra chào đón:
- Thomas đấu thần thân ái, ta đang muốn tìm ngươi đây. Lệnh bài bạch y đại giáo chủ cùng mệnh thư của ta hẳn ngài đã mang đến?
Đỗ Trần một mặt nói, một mặt đánh giá người trẻ tuổi sau lưng Thomas.
Người này tuổi khoảng hai mươi, khuôn mặt thanh tú, da tay trắng ngần, tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu tím có thần, còn đeo một đôi kính mắt, khí chất của hắn siêu thóat, còn có nụ cười vô cùng thân thiện, khiến cho ấn tượng của Đỗ Trần với hắn phi thường tốt.
- Bái kiến Francis đại giáo chủ.
Người này mặc dù mặc phục sức tiêu chuẩn của quý tộc, nhưng lại dùng lễ nghi của thần chức nhân viên cung thân với Đỗ Trần, cử chỉ cùng cách ăn nói đều rất lễ phép.
- Đây là lệnh bài cùng mệnh thư của ngươi. Hôm nay tới tìm ngươi còn có một việc, đi, chúng ta vào bên trong rồi nói.
Thomas tựa như về nhà, một tay kéo Đỗ Trần, một tay kéo người trẻ tuổi kia vào phòng khách.
Thomas vẫn giống trước kia, hai chân vẫn không chút lễ nghi gác lên bàn, sau đó chỉ vào người trẻ tuổi trước mặt hắn, nhếch miệng cười nói:
- Đây là Holy, mới tốt nghiệp viện thần học của tổng bộ giáo đình, ngươi đừng xem hắn đẹp trai. Tay của hắn rất cứng. hơn nữa tính tình giống như lão già Ferdinan, cũng là một kẻ ăn thịt người không nhả xương! Tiểu tử này cùng ngươi không khác nhau, trong lòng có nhiều ý nghĩ xấu xa.
Đỗ Trần gật đầu, nhưng trong lòng không được tự nhiên:
- Ai giống người này, lão tử ta thông minh, bụng dạ xấu xa sao, không đúng, là thông minh chứ.
Holy lập tức hồi lễ:
Thomas lão đại, ngài mang Holy tới gặp ta không phải chỉ là tiếp đón thôi chứ?
Thomas lại nói:
- Ha ha, đương nhiên không phải! Cục diện Lanning gần đây ngươi cũng đã biết, Videnov cùng Giricek thối lui, chính phủ Lanning dám chắc sẽ thay máu, ý tứ của giáo chủ bệ hạ là nhân cơ hội cho một nhóm người của mình vào, Holy tiêu tử này chính là đối tượng của lần trọng điểm tài bồi này.
Hắn ngoắc ngón tay với Holy:
- Holy, tiểu tử ngươi nhớ kỹ, Francis bạch y đại giáo chủ bây giờ chẳng những là sủng thần của giáo hoàng, lại là chư hầu một phương của Lanning, ngươi nếu muốn đứng được trong chính phủ Lanning, còn phải cần tới hắn giúp đỡ.
Nguyên lai để mình phối hợp thánh giáo an bài nhân thủ! Đỗ Trần vuôt cái mũi cười cười:
- Ta bất quá là một tiểu lĩnh chủ, sao có thể tính là chư hầu nhất phương. Bất quá có thể giúp thánh giáo ta nhất định sẽ hết sức.
- Sảng khoái, cứ quyết định như vậy. Holy bây giờ là thư ký quan thứ hai của luật pháp bộ, chúng ta định để cho hắn trong vòng mười lăm năm trở thành lễ pháp đại thần. Hắc hắc, đến lúc đó chúng ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Holy khom người:
- Francis đại nhân, hắc hắc, đến lúc đó chúng ta sẽ đều có rất nhiều chỗ tốt.
- Ta chiếu cố ngươi hẳn là vậy rồi! A a, chúng ta đều là thần tử của giáo hoàng bệ hạ, huống chi ngươi còn là vãn bối của ta, lễ pháp đại thần tương lai.
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện, quyền lợi, con mẹ nó là một loại đồ tốt, lại nghĩ, mười lăm năm sau lễ pháp đại thần sẽ đi theo sau đít mình, một tiếng lão đại hai tiếng lão đại, cảm giác này... dám chắc sảng khoái.
- Ta đây sẽ không quấy rầy hai vị đại nhân, các ngài từ từ nói chuyện.
- Ân, đi ra ngoài.
- Thomas phất tay, Francis, lão đại cho ngươi một cái công đạo, bạch y đại giáo chủ là nhân vật cấp bậc gì...
Hai người trong phòng thấp giọng thương nghị, Holy cúi đầu đi ra, đi tới bên một ngõ tắt nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đột nhiên, hắn nhún vai:
- Mười lăm năm? A a, mười năm đủ để trở thành lễ pháp đại thần rồi, mười lăm năm.... mười lăm năm sau ta sẽ là thủ tướng đế quốc.
- Cười rất vui sao?
Một thân ảnh xuất hiện sau lưng hắn:
- Ngươi không có quá cao hứng mà quên mất thân phận của chính mình chứ? Số 5.
Nụ cười của Holy tựa hồ vĩnh viễn không biến mất:
- Đương nhiên sẽ không quên, ta là “Số 5” trong kế hoạch đại nhân vật, mục tiêu là trở thành nhân vật nắm thực quyền lại Lanning đế quốc, phối hợp kế hoạch của tổ chức.
- Tốt rồi! A, bất quá tiểu tử ngươi thật ngoan độc, bên trong viện thần học của thánh giáo ẩn náu mười năm, chờ tới hôm nay mới bắt đầu tiến vào chính trường Lanning! Nếu cấp trên không tin tưởng năng lực của ngươi, sợ rằng đã sớm “xử lý” người rồi.
- Tin tưởng năng lực của ta, là không sai! Bây giờ ta có một đề nghị, xin ngươi chuyển lên cấp trên.
Holy mỉm cười nói:
- Ta tại sứ quán công quốc Sam tra ra, Francis sẽ tới đại thảo nguyên Mc Allen.
- Việc này, cấp trên đã sớm biết, không có gì để cấp trên cảm thấy hứng thú sao?
- Vậy cấp trên có biết, sư phụ của Francis, Demis thay đổi kế hoạch du học của hắn, muốn dẫn đệ tử đi xem đại hội chiến thần Auerbach?
Miệng hắn mở càng lớn:
- Có đúng rất xảo hợp không? “Tổ hợp dị thú” của đại nhân Phillip, kế hoạch cũng sắp tiến hành ở nơi này...