Bọn người Brockman ở tại tạp viện thành bắc - lữ quán trong cảng New Zealand còn chưa xây xong, đây đã là nơi ở tương đối tốt. Ở chỗ này, Đỗ Trần tự tạo một lai lịch liên quan tới mình, hơn nữa thuận miệng nói ra một chút mình biết, có thể nói ra một số việc mà Brockman đã trải qua, thấy vị thần tứ bá tước cuống quít gật đầu, hí hửng không thôi.
Mà Brockman cũng nói những việc hắn trải qua, trước khi cảng khẩu bị Ngư nhân tập kích, hắn tỉnh dậy bên bờ biển, cái gì đều quên mất, độc thân đi tới cảng New Zealand thì được mấy dong binh bằng hữu nhận ra, thế mới biết mình tên là Brockman.
Mấy dong binh đang chấp hành nhiệm vụ giao hàng trong cảng New Zealand, rất bất hạnh là thành thị bị Ngư nhân cướp bóc, người nhận hàng của họ không biết tung tích, nếu trong vòng nửa tháng không ai nhận hàng, vậy nhiệm vụ này thủ tiêu, mà Brockman liền theo bọn họ ở cũng một chỗ, chờ dong binh hội hộ tống hắn về nhà.
Nghe đến đó, Đỗ Trần hỏi:
- Brockman, bằng hữu tốt nhất của ta, nếu ngươi không ngại, ta có thể...
- Không, ta còn muốn ở cùng mấy vị bằng hữu này, sẽ không phiền toái đến tiên sinh Chels.
- Như vậy cũng tốt, ngươi có mấy vị bằng hữu chiếu cố, ta cũng yên tâm.
Đỗ Trần đứng dậy, theo nghi thức quý tộc muốn cáo từ.
Đứng dậy tiễn Đỗ Trần đi, sau khi đóng cửa, sắc mặt Brockman lập tức trầm xuống, ánh mắt âm độc đảo qua mấy dong binh trong phòng, cười lạnh nói:
- May mắn! Đương nhiên lão bằng hữu rất thân mật gặp “ta”, để cho “ta” biết “ta” đã trải qua rất nhiều chuyện...
- Đích thật là thu hoạch lớn ngoài ý muốn.
Một vị dong binh đầu bóng cầm búa lớn trong tay:
- Chels này hình như rất giàu có đó, chúng ta có nên hay không...
- Ta, thần tứ bá tước, Brockman sao lại làm chuyện kiếp sát bằng hữu? Hừ!
Brockman cũng cười lạnh:
- Chúng ta còn có chuyện trọng yếu mà... đi, lập tức đi tới chỗ ở chính thức của ta.
Đỗ Trần rời đi tạp viện hỏng kia, một tay ôm nhi tử, một tay sờ mũi:
- Xem ra Brockman thật sự mất trí nhớ, hắn tới cùng là xảy ra chuyện gì?
- Ba ba ngốc.
Alex trong lòng đột nhiên lắc đầu khinh thường:
- Brockman vừa rồi không phải Brockman.
- Alex, ngươi nói gì? Brockman sao không phải là Brockman? Đối với Brockman ta thật sự quá quen thuộc, hình dáng, vóc người, khí chất không có gì bất đồng. Vừa rồi là - ngoại trừ khí chất có chút bất đồng biến hóa, nhưng cũng rất hợp lý, bởi vì hắn thật sự mất trí nhớ, vậy khí chất có chút biến hóa cũng là dễ hiểu.
Đỗ Trần ngạc nhiên nói.
Lúc này Harry vội la lên:
- Tiểu thiếu gia, Harry trên người hắn ngửi thật lâu, mùi vị của hắn cho thấy, hắn như là giả mạo Brockman. Ách, mùi máu tươi trên người hắn thật quá nồng, cơ hồ kích thích cái mũi ta sắp bệnh rồi.
Dịch Cốt cũng nói:
- Sẽ không sai, ta tại Thiên Vương sơn đã thấy qua Brockman ra tay, nhớ kỹ đấu khí ba động của hắn chứ, vừa rồi Brockman kia ngoại trừ càng thêm huyết tinh, giết rất nhiều người. So với trên Thiên Vương sơn không có gì khác biệt! Không có thể là giả, đấu khí cùng bí pháp đặc tính không thể giả.
Alex không thể kiên nhẫn hơn trèo lên vai Đỗ Trần:
- Không tin sao, cao thủ, không cần giải thích! Các ngươi sau này không nên nói là quen biết ta, một đám ngốc.
Lại đi qua mấy con đường, Đỗ Trần trong lòng đột nhiên nghĩ ra, dừng lại. Quay về phất tay với Dịch Cốt:
- Ngươi theo ta đi thăm dò, Harry mang theo Andy đi theo Chesini.
Dịch Cốt khẽ gật đầu, hai người vừa chuyển thân, đột nhiên, một người rất đột ngột chiếu diện, liếc mắt biết là ai, Alex khóc lóc cúi đầu, vừa rồi mấy người phản đối hắn đều chết lặng.
Phía trước người nọ cũng sửng sốt, lớn tiếp tiếp đón:
- A, trời ạ, bạn tốt nhất của ta, Francis bá tước thân ái! Đã lâu không thấy ngươi, ta thật sự rất nhớ ngài.
Giờ phút này, Đỗ Trần cũng không có dịch dung, chỉ là thay đổi trang phục bình dân, cam đoan bình dân gặp qua hắn một hai lần không nhận ra hắn mà thôi, nhưng lão bằng hữu quen biết hắn thì chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Brockman từ hướng tới, có chút cúi mình trước mặt Đỗ Trần, lại cho hắn một cái ôm, nhiệt tình cười nói:
- Francis, bằng hữu thân ái nhất của ta, nguyên lai ngươi đã trở lại cảng New Zealand, ai, tình hình nơi này thật sự là cho người ta đau lòng a.
- A, a a, nguyên lai là Brockman.
Đỗ Trần sửng sốt, liền lập tức hồi lễ, nghi hoặc đánh giá hình dáng hắn.
Tóc vàng mắt xanh, da tay trắng hồng, vóc người cao ngất, một thân trang phục tiêu chuẩn của thần tứ bá tước, Brockman trước mặt như là đã thay đổi, nhưng.. mình rõ ràng vừa mới chia tay hắn mà, hắn sao lại nói đã lâu không gặp? Chẳng lẽ trí nhớ của hắn đột nhiên khôi phục? Không phải xảo hợp như vậy chứ? Tiểu thuyết máu chó có khúc kế tiếp vậy sao?
- Bằng hữu của ta, ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ trên người ta có gì lạ sao?
Brockman rất ưu nhã nhìn lại trang phục rộng thùng thình của mình.
Cử chỉ cùng giọng nói của hắn, rất quý tộc! Hơn nữa mắt có khí độ cao quý trang nhã, cũng với cái hình dáng tàn nhẫn vừa rồi có bất đồng rất lớn.
Chẳng lẽ nhi tử nói thật, Brockman không phải Brockman? Đỗ Trần tựa hồ ý thức được cái gì.
- Ngươi cũng không có gì không đúng, chỉ ta ta nghĩ tới thảm trạng của lãnh địa, có chút thất thần.
Đỗ Trần đạo diễn.
- Ai, cảng New Zealand thật sự có nhiều tai nạn, bất quá hoàn hảo, nơi này có một lĩnh chủ thiện lương, tin tưởng ngươi rất nhanh có thể gây dựng cho nó hòa bình chính thức, ta tin vào điều này.
Brockman lặng lẽ ngắm liếc Dịch Cốt, trong lòng thầm nghĩ, đáng chết, đương nhiên là trên đuờng gặp phải Francis, thật sự là quá xảo hợp, Trừu Cân ngay phụ cận, hơn nữa mình có rất nhiều điểm không thể để Francis phát hiện, giờ phút này tuyệt không thể cùng hắn nói chuyện nhiều, tách hắn ra sớm một chút thì tốt hơn.
Lại hàn huyên chốc lát, hắn nói:
- Thấy lão bằng hữu thật sự rất cao hứng, nhưng ta đang muốn xử lý một chút tư sự, ngài xem, ngài khi nào tiện, ta sẽ tới thành chủ phủ bái hội ngài...
- Bằng hữu của ta, ngươi tùy thời đều có thể tìm tới ta, ta gần đây sẽ ở lại cảng New Zealand.
Đỗ Trần mỉm cười nhìn Brockman cúi mình lui ra, đi khá xa, mới thi lễ cáo biệt, biến mất tại góc đường.
Chỉ vào phương hướng Brockman biến mất, Đỗ Trần tựa hồ hiểu được gì đó, bật cười:
- Brockman, chẳng lẽ là...
Alex noi chen vào:
- Brockman này, mới là Brockman.
- Alex, bảo bối than ái, có thể giải thích rõ cho ba ba không?
Đỗ Trần nhéo cái mũi nhỏ của nhi tử.
Alex lắc đầu tránh khỏi tay Đỗ Trần, nhếch miệng nói:
- Cao thủ, khinh thường giải thích. Ta nói ba ba, các ngươi thật sự quá choáng váng, đừng cho Alex ngốc nghếch giống các ngươi có được không? Chúng ta không cùng một cấp bậc!
Tiểu tử kia dùng hình dáng đại nhân giáo huấn, khiến cho Đỗ Trần không thể không cởi giầy, hung hăng ném hắn.
Trong lòng thật sự nghi hoặc Brockman, Đỗ Trần mang nhi tử nơi tay, uy hiếp:
- Lập tức giải thích, nếu không, đêm nay để cho ngươi ăn món thịt mà tỷ tỷ ngươi làm, ăn không hết không cho ngươi giặt quần áo.
- Trời!
Tiểu tử kia con mắt mở lớn, lập tức che miệng nói thầm:
- Trên thế giới căn bản là không tồn tại hai người giống nhau, cho dù là song bào thai, tất nhiên tồn tại chút khác biệt! Vừa rồi mùi vị Brockman kia, đấu khí, ngoại mạo đều giống Brockman thật như đúc, nhưng... tinh thần bọn họ có chút khác biệt.
Thấy Đỗ Trần có ý động, Alex liền nói:
- Còn có, Alex cảm giác được, Brockman chính thức trên người mang theo biến hóa của thú Seattle! Chỉ cần hắn ở phụ cận sử dụng đấu khí sẽ bị phát hiện.
Một chỗ khác nữa, vừa rồi Brockman cùng Trừu Cân hội hợp một chỗ, Brockman thấp giọng nói:
- Francis đã trở lại lãnh địa, vậy trên ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta bây giờ có cộng đồng địch nhân, Trừu Cân, ngươi nói chúng ta có thể hợp tác không?
Trừu Cân cảnh giác đánh giá bốn phía, lắc đầu:
- Hợp tác sao, chúng ta trước mặt Francis lộ ra một ít bí mật, hợp tác qua loa, vậy không bằng không hợp tác. Cho nên... đại nhân, chúng ta tự mình làm đi.
Brockman đưa tay lắc lắc “Ba ba”, trầm ngâm nói:
- Cũng tốt, vậy chúng ta tự mình làm.
Hắn đột nhiên cười:
- Francis đáng thương còn thật sự xui xẻo, tân tân khổ khổ tu kiến lãnh địa, cũng gặp phải tai ương vô vọng này... thật sự là đáng đồng tình! Ta nói trong lòng, không phải là có chút hả hê, tiểu tử đáng yêu này thật sự quá thiện lương, quá dễ tin người...
Trừu Cân cũng cười:
- Nguyên soái thường nói, mỗi việc đều có chánh phản hai mặt, bất đồng, chỉ là ngươi nhìn ở góc độ nào đó thôi! Hiện suy nghĩ những lời này thật quá chính xác. “Đồ Lạp Mỗ chi tinh” bị người cướp đi, khiến cho Ngư nhân bạo động, kết quả Ngư nhân cuồng nộ đuổi giết cường đạo đi ngang qua cảng New Zealand... giúp chúng ta làm giảm bớt tiềm lực phát triển của Francis, ân, thật sự là đại thu hoạch không thể tưởng được.
- Francis không vui, Phillip đại nhân sẽ vui vẻ, như vậy tốt lắm, không phải sao?
Nụ cười của Brockman vẫn quý tộc như trước:
- Trừu Cân, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, Ngư nhân đã phẫn nộ tới cực điểm, đang chuẩn bị một lần hành động đại quy mô nữa - số lượng chúng nhiều lắm, nếu chúng ta không nhanh đoạt lại vật bị cướp, một khi chúng nó phẫn nộ ngoài khống chế của chúng ta, làm ra sự tình gì đó, sợ rằng sẽ mang lại ảnh hưởng bất lợi cho kế hoạch của tổ chức.
Trừu Cân gật đầu nói:
- Đích xác như thế, Brockman đại nhân, ngươi định làm thế nào?
Brockman nhẹ nhàng mở tay ra, mỉm cười nói:
- Rất đơn giản, cường đạo cướp đi nửa khối “Đồ Lạp Mỗ chi tinh”, bọn họ nhất định sẽ ở chỗ này, nghĩ biện pháp cướp lấy nửa khối “Đồ Lạp Mỗ chi tinh” còn lại, nửa khối “Đồ Lạp Mỗ chi tinh” trên người ta...
- Chúng ta đây chờ bọn họ, bất quá đại nhân, theo người sống sót của tổ chức, trong cường đạo có một người che mặt tiềm hành, nhưng bí pháp hắn sử dụng cùng “Lam hải gầm” của ngài cực kỳ giống, vì thế, người “Trong nhà” có một số lưu ngôn không tốt với ngài, cho nên ta đề nghị mau chóng bắt được cường đạo, đoạt lại Đồ Lạp Mỗ chi tinh là tốt nhất.
- Hừ, để cho người “Trong nhà” nói đi, có Hohmann bên người, bọn họ cũng không dám chính thức động đến ta.
Brockman giơ ngón tay cái, ngón tay cũng dài ra rất nhiều, ra khỏi kết cấu thường, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Phỏng chừng một số người biết thân thế của ta muốn lấy cớ hại ta, dù sao, đệ đệ bảy năm trước ta đã tự thân giết, ngoại trừ hắn, trên đời không ai hiểu được thần kỹ bí truyền của gia tộc...
Trừu Cân nhún vai, trong lòng thầm nghĩ, mười ba năm trước, đệ đệ ngươi chẳng phải “Thân thủ” giết ngươi sao? Nhưng ngươi được Phillip đại nhân từ huyết trì luyện ngục cứu ra, tại sao lại không ai có thể cứu song bào thai đệ đệ của ngươi?
Brockman cũng nghĩ tới điểm này, hắn mười ngón tay lần lượt thay đổi:
- Nếu thân ái đệ đệ của ta còn chưa chết, ta sẽ lại một lần nữa giết hắn, hoàn thành lời thề ta đã lập năm đó.
Hắn hít thật sâu một hơi:
- Điểm này, ta đã hứa trước mộ phần cha ta...
Hai người vừa đi vừa nói, đi ngang qua một ngõ tắt nhỏ liền bước nhanh hơn, mà cũng chỉ cách mấy ngã tư đường, Brockman kia một tay ôm quyền, một tay xoa, chính đang cười lạnh lùng thương nghị gì đó với mấy dong binh....